Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vì vậy tất cả mọi người đều không đợi được muốn đến xem xem nhà họ Hoàng chết như thế nào.

Còn Hoàng Triển Tường cũng cười thầm trong lòng.

Ông ta không phải là không biết những người này tới xem náo nhiệt, nhưng trong thiệp mời đã nói rất rõ, Lục Hi là một bán bộ tông sư, một cảnh giới hậu thiên như ông ta khiêu chiến với một vị bán bộ tông sư, thoạt nhìn là tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng nào ngờ sau lưng ông ta lại có người khác.

“Mấy người cứ cười đi, đến lúc đó ông đây sẽ cho mấy người khóc”, trong lòng Hoàng Triển Tường hung tợn mắng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ như không biết, cười ha hả với Triệu Siêu Nhiên.

Cứ như vậy, khách đến ngày càng nhiều, đại đa số mọi người đều mang theo tâm tư giống như Triệu Siêu Nhiên, đến xem nhà họ Hoàng chết ra sao, trong lời nói đều mang vẻ giễu cợt.

Còn Hoàng Triển Tường từ đầu đến cuối vẫn giả vờ không biết, vừa nói vừa cười với mọi người, nhưng trong lòng cười lạnh.

Đợi Lục Hi đến đây, khi An Gia Thần xuất hiện, ngược lại ông ta muốn xem đám người này còn có thể cười nữa không.

Trong nháy mắt đã đến bảy giờ, lúc này bên ngoài cửa hô lên: “Tông sư Lâm Tiêu đến”.

Lúc này, tất cả mọi người trong tiệc đều đứng lên nhìn về phía cửa.

Hoàng Triển Tường cũng không dám thờ ơ, đích thân ông ta ra cửa nghênh đón.


Một lát sau, Lâm Tiêu dẫn theo một tên đệ tử, ông ta thản nhiên cùng Hoàng Triển Tường đi vào.

Mọi người vừa nhìn thấy liền đồng loạt chắp tay hành lễ: “Chào tông sư Lâm”.

Lâm Tiêu đè tay xuống, trầm giọng nói: “Mọi người đừng khách khí, mời ngồi”.

Mọi người theo lời ngồi xuống, Hoàng Triển Tường dẫn Lâm Tiêu đi tới ngồi xuống vị trí cao nhất, đưa tới cho ông ta một ly trà.

Lúc này, Lâm Tiêu nói với Hoàng Triển Tường: “Gia chủ Hoàng, không biết vì sao ông lại muốn khiêu chiến với anh Lục đây?”
Thật ra thì ông ta cũng rất nghi ngờ, đồng thời mang theo chút lo ngại.

Theo lý thuyết, cho dù nhà họ Hoàng không biết thân phận thực sự của cậu Lục, nhưng với thực lực cậu Lục đã chém chết Hoàng Chân ở Nam Hồ, nhà họ Hoàng không ai có thể là đối thủ của anh, bọn họ đang phát điên gì vậy?
Trừ phi, bọn họ có cao nhân trấn giữ, nhưng với tiền tài quyền thế của nhà họ Hoàng bây giờ, bọn họ có thể mời được cao nhân gì chứ, Lâm Tiêu thật sự không hiểu.

Lúc này, Hoàng Triển Tường oán hận nói: “Cái tên họ Lục kia giết thiên tài Hoàng Chân của nhà họ Hoàng tôi, lại giết anh cả tôi Hoàng Triển Nghị gia chủ nhà họ Hoàng, thù không đội trời chung này há có thể không báo”.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy ý hận của Hoàng Triển Tường, Lâm Tiêu âm thầm lắc đầu.

Uy năng của cậu Lục há một nhà họ Hoàng nhỏ bé có thể lay động được sao, e rằng dõi mắt nhìn toàn bộ Hoa Hạ cũng không có mấy người có thể chấn động được cậu Lục.

Lâm Tiêu thân là ông trùm giang hồ Tây Bắc, quả thực không đành lòng nhìn nhà họ Hoàng tìm chỗ chết như vậy, ông ta trầm giọng nói.

“Gia chủ Hoàng, nghe tôi khuyên một câu, với thực lực của nhà họ Hoàng ông bây giờ căn bản không cùng một đẳng cấp với cậu Lục đâu.

Ông phải thận trọng làm việc, dù sao cũng đừng gây ra tai họa ngập đầu cho nhà họ Hoàng”.

Lúc này, Hoàng Triển Tường lại lớn tiếng nói: “Tông sư Lâm, mặc dù Lục Hi hắn lợi hại, nhưng nhà họ Hoàng tôi không sợ, có câu nói có thù không báo không phải là quân tử, họ Lục kia giết liên tiếp hai người nhà họ Hoàng, còn là nhân vật quan trọng như vậy, thù này nếu không báo thì Hoàng Triển Tường tôi nào có mặt mũi đối mặt với anh cả và cháu trai đã chết”.

Một lời của Hoàng Triển Tường nói chắc như đinh đóng cột, khí thế sôi sục, thù lớn như vậy mà không báo thì ngày đêm khó ngủ.

Lâm Tiêu liếc nhìn, ông ta âm thầm lắc đầu, nhà họ Hoàng một lòng tìm chỗ chết, mình khuyên không được, vậy thì mặc kệ Hoàng Triển Tường đi.

Lúc này, Lâm Tiêu cũng không nói nữa.

Mọi người liếc nhìn, thậm chí ngay cả lời của tông sư Lâm Tiêu, Hoàng Triển Tường cũng không nghe lọt, trên mặt Lâm Tiêu đều mang vẻ thất vọng, xem ra nhà họ Hoàng đã quyết tâm muốn tự diệt cả nhà rồi, lửa giận của cậu Lục cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi.


Đúng lúc đó, chỉ nghe thấy ngoài cửa hô lên: “Anh Lục đến”.

Mọi người nghe xong liền vội vàng đứng lên, ngay cả Lâm Tiêu cũng không ngoại lệ, mọi người cùng tập trung nhìn về phía ngoài cửa.

Hoàng Triển Tường nhướng mày, cùng lắm Lục Hi cũng chỉ là bán bộ tông sư, tại sao Lâm Tiêu lại cung kính với anh như thế.

Nhưng ông ta cũng không có nghĩ quá nhiều, có An Gia Thần trấn giữ, thần y Diệp và thư ký Vương ở đây, dù người đó có tới, Hoàng Triển Tường cũng không sợ.

Đúng lúc này, Lục Hi và Phù Đồ chậm rãi đi vào, họ cười híp mắt chắp tay về phía mọi người và nói: “Chư vị đều ở đây rồi”.

“Chào anh Lục”.

Dưới chỉ huy của Lâm Tiêu, mọi người cùng chào hỏi Lục Hi, anh gật đầu cười.

Trên mặt Hoàng Triển Tường cực kỳ khó coi.

Đây là ở nhà mình, vậy mà mọi người lại xem trọng Lục Hi như vậy, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.

Nhưng Hoàng Triển Tường cũng không nổi giận, mà là chờ kịch hay.

Lục Hi chào hỏi mọi người xong, anh mới nhìn về phía Hoàng Triển Tường và nói: “Gia chủ Hoàng can đảm lắm”.

Hoàng Triển Tường hừ lạnh một tiếng nói: “Bán bộ tông sư thôi mà, mày thật sự coi mình vô địch thiên hạ sao?”
“Ha ha, chưa đến mức, nhưng trừng trị ông cũng không có chút vấn đề nào”, Lục Hi cười nói.


Đồng đạo giang hồ Tây Kinh cười ầm một trận.

Hoàng Triển Tường giận tím mặt, ông ta nghiêm nghị nói: “Lục Hi, mày đang ở nhà họ Hoàng tao đấy, đừng phách lối”.

“Ông đây từ trước đến giờ phách lối không phân biệt chỗ nào”, Lục Hi lạnh lùng nói: “Gọi chỗ dựa của ông ra đi, cẩn thận lát nữa ông đây không nhịn được lại một phát tát chết ông”.

Trong lòng Hoàng Triển Tường kinh hãi, mà đám người coi Lâm Tiêu là người cầm đầu cũng mang dáng vẻ bừng tỉnh.

Chẳng trách Hoàng Triển Tường dám hẹn chiến với Lục Hi, hóa ra là có người giúp đỡ.

Nhìn ánh mắt kỳ quái của đám người, Hoàng Triển Tường đè nén kinh ngạc trong lòng, ông ta cũng không để ý Lục Hi làm thế nào biết mình có người giúp đỡ, ông ta nói.

“Lục Hi, đoán được thì sao? Có người đã nhìn thấy mày không thuận mắt từ lâu rồi”.

Hoàng Triển Tường nói xong lời này cũng không để ý đến mọi người, ông ta xoay người về phía đại sảnh phía sau rồi hô lớn: “Xin mời gia chủ An, tông sư An Gia Thần”.

Lời này Hoàng Triển Tường vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

Tông sư của Hoa Hạ chỉ có mấy người, An Gia Thần chính là tồn tại đứng đầu, địa vị tu vi còn trên Lâm Tiêu, chẳng trách ông ta phách lối như vậy, hóa ra mời được vị đại thần này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK