Nghe Lâm Kính nói vậy, Sử Kiếm Ba chỉ thấy cả người mềm nhũn.
Cảm xúc của anh ta với võ đạo chỉ dừng lại ở “yêu thích” chứ làm gì biết chút công phu nào, sao có thể là đối thủ của Lâm Kính được.
Hơn nữa, dù là anh ta có biết võ thì cũng chẳng dám kết thù với người họ Lâm.
Ai mà dám đánh người họ Lâm chứ? Chắc Lâm Kính chỉ cần một quyền cũng đủ để lấy cái mạng nhỏ của anh ta rồi.
Nhất thời, không khí trở nên ngưng đọng.
Ngư Bạch kéo tay Thịnh Tư Vũ, cẩn thận di chuyển về chỗ Lục Hi, đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói.
“Anh Lục, làm sao bây giờ, tôi hơi sợ”.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ, Lục Hi mỉm cười.
“Có gì đáng sợ đâu cơ chứ, loại người như thế nên bị dạy dỗ một phen cho khôn ra”.
Thấy Lục Hi trấn định như vậy, Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng khi nhìn những ánh mắt bất thiện của mất người đàn ông vạm vỡ kia, các cô vẫn cảm thấy phát run cả lên.
Lâm Kính và mấy người họ Lâm vây quanh nhóm Sử Kiếm Ba, lạnh lùng nhìn họ.
Bọn họ là một thành viên của nhà họ Lâm, có đủ thực lực và tự tin để đối mặt với đám người dám khiêu khích quyền sở hữu của mình.
Bắt nạt bạn gái của anh ta thì chính là đang đánh vào mặt anh ta, cũng là đánh vào mặt nhà họ Lâm.
Anh ta không cho phép chuyện này xảy ra.
Anh ta muốn xem xem hai cái người Cảnh Lăng Tuyên và Sử Kiếm Ba này định giải quyết ra sao.
Lý Hiểu Hiểu là người tốt bụng, thấy cảnh này thì lén kéo áo Lâm Kính, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ qua đi anh”.
Cô bé biết bạn trai mình tính cách nóng nảy, lại có võ công, nhỡ đâu đánh người ta thế nào thì lại khó nói.
Lâm Kính lại đáp: “Hiểu Hiểu, người nhà họ Lâm không dễ bắt nạt, hôm nay anh phải đòi lại công bằng cho em”.
Lý Hiểu Hiểu mặc dù lo lắng Lâm Kính gây chuyện, nhưng nghe đến đây thì lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Lúc này, sắc mặt của Cảnh Lăng Tuyên đã hơi khó coi rồi.
Trước mặt Lâm Kính, Sử Kiếm Ba không dám nói gì, còn mất hết sạch sự kiêu ngạo ban nãy.
Hai người bọn họ coi như mất thể diện một phần lớn rồi.
Mà Sử Kiếm Ba lại càng đau đầu hơn.
Chuyện hôm nay không đơn giản chỉ là mất mặt thôi đâu, không cẩn thận mà cuộc đời anh ta còn bị hủy ấy chứ.
Nhà họ Lâm mà muốn chơi chết anh ta thì thiếu gì cách, anh ta không thể nào chống lại được.
Nhất thời, mọi chuyện liền mắc kẹt ở đây.
.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta |||||
Mà Lâm Kính cũng không nóng nảy, cứ chậm rãi chờ đợi, xem bọn họ định làm thế nào.
Bắt nạt bạn gái của anh ta thì phải trả một cái giá thật lớn.
Mà lúc này, tại Ngũ Phụng lâu, Lâm Tiêu đang hơi nóng vội.
Ngày hôm qua, sau khi Lục Hi rời đi, ông ta và mọi người đi vào huyệt động, tìm được nhũ dịch Chung Linh, ngâm người bên trong đó cả một đêm cho đến khi nhũ dịch cạn khô.
Mà đoàn người bọn họ cũng cảm nhận được sự thần kỳ của nhũ dịch, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà huyết khí bọn họ đã căng tràn, chân khí thì cô đọng hơn nhiều, bằng một năm khổ tu của bọn họ luôn.
Lâm Tiêu cảm thán về sự uyên bác và sức mạnh của Lục Hi, lập tức dẫn người quay về.
Sau khi về thì triệu tập đồng đạo giang hồ Tây Bắc ngay trong đêm.
Dựa vào cảnh giới tông sư cùng thân phận lãnh tụ võ đạo Tây Bắc của ông ta thì dĩ nhiên là được nhiều người ủng hộ.
Gia chủ các nhà cũng đi tới gặp mặt suốt đêm.
Sau chuyện lần này, Lâm Tiêu có được lĩnh ngộ lớn, cũng không che giấu mà kể hết một lượt chuyện gặp được Lục Hi và được Lục Hi cứu thế nào, đồng thời xác định Lục Hi đã là một đại tông sư.
Mọi người nghe vậy thì nhất thời kinh hãi.
Đại tông sư!
Đại tông sư chính là truyền thuyết sống trong giang hồ, là cường giả siêu cấp, là danh xưng tôn kính nhất của một võ giả.
Biết tỉnh Tây Bắc có một đại tông sư xuất hiện, một nhóm ông lớn giang hồ kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng càng vui mừng hơn.
Vốn dĩ toàn bộ tình Tây Bắc chỉ có Lâm Tiêu là tông sư, không chiếm quá nhiều ưu thế so với các tỉnh khác.
Nhưng giờ xuất hiện một đại tông sư thì lại khác.
Toàn bộ Hoa Hạ này chưa từng có đại tông sư xuất hiện, có thể nói, Tây Bắc hiện giờ đã trở thành nơi có võ lực mạnh nhất trên giang hồ Hoa Hạ.
Tây Bắc giống như một sự tồn tại đứng đầu, là thánh địa trong giang hồ.
Võ giả nào đến Tây Bắc cũng phải cúi đầu, mà khi ra ngoài cũng sẽ khiến các đồng đạo giang hồ phải kính nể.
Hơn nữa, có đại tông sư này ở đây thì lúc bọn họ bị mắc kẹt cũng sẽ được chỉ điểm này kia.
Đó sẽ là chuyện vinh hạnh cỡ nào chứ.
Vì từ trong lời kể của Lâm Tiêu cùng Vương Thế Tân, bọn họ biết được đại tông sư này không chỉ mạnh mẽ, uyên bác mà còn có năng lực thần thông như trong truyền thuyết, thật sự là huyền diệu.
Mọi người lúc này đều mang tâm trạng nôn nóng muốn gặp vị đại tông sư mà Lâm Tiêu và Vương Thế Tân cực kỳ tôn sùng này.
Không biết người này sẽ ghê gớm cỡ nào đây.
Mà lúc này, Lâm Tiêu đang mang tâm trạng nóng lòng nhận thấy dưới đài luyện võ đang hơi xôn xao.
Ông ta liền liếc xuống, mà cái liếc này suýt nữa khiến ông ta hồn bay phách lạc.
Bởi ông ta thình lình nhìn thấy mấy đứa con cháu nhà mình lại bao vây Lục Hi và mấy người khác xung quanh, chuẩn bị đánh nhau.
Lâm Tiêu kinh hãi, thầm kêu không tốt, lập tức đứng dậy đi xuống dưới.
Lục Hi là ai cơ chứ, nếu đám trẻ con nhà mình gây chuyện với anh thì coi như cả nhà họ Lâm cũng không gánh nổi.
Lâm Tiêu chỉ muốn đánh cho đám nhãi con ngu ngốc này một trận, mặt đầy tức giận vọt xuống.
Mà nhóm ông lớn đang ngồi ở đây thì ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu vội vã xuống tầng, không hiểu vì sao.
Lâm Tiêu là tông sư một đời, sớm đã rèn được khí chất bình thản, mọi người chưa từng thấy ông ta hoảng loạn như vậy bao giờ.
Lâm Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Lục Hi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Cậu Lục đến rồi mà tôi không kịp đón tiếp từ xa, xin thứ tội”.
Lâm Tiêu vừa đến liền chắp tay chào hỏi Lục Hi.
Lục Hi nhìn Lâm Tiêu, gật đầu.
Lúc này, Lâm Tiêu mới nhìn mấy người Lâm Kính, sầm mặt hỏi: “Sao thế này?”
Lâm Tiêu đã dự định xong, nếu là mấy thằng nhãi này chọc vào cậu Lục thì ông ta sẽ phế võ công của chúng ngay tại chỗ..
Danh Sách Chương: