Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vì vậy Lục Hi nói: “Ông chủ, chuyện này không cần để ý đến, để tôi xử lý là được”.

Lưu Minh Hổ nghe xong, trong lòng thầm mắng Lục Hi không hiểu chuyện, anh cứ tiếp tục tranh chấp với Tôn Thiếu Dương thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, thật là…
Thấy Lục Hi cũng là một tên làm càn làm bậy, Lưu Minh Hổ chỉ đành chuyển hướng sang Tôn Thiếu Dương.

Ông ta nói với Tôn Thiếu Dương: “Cậu Tôn, nể mặt tôi, chuyện nhỏ này bảo anh ta bồi thường chút tiền là được, thời gian của cậu quý báu, đừng chấp nhặt với anh ta”.

Tôn Thiếu Dương nghe xong liền cười lạnh một tiếng: “Không phải tôi không nể mặt ông, chỉ là tên nhãi này còn dám uy hiếp tôi, cậu Tôn tôi mà sợ người ta uy hiếp hả? Hôm nay không dạy dỗ hắn thì chuyện này không xong đâu”.

Lưu Minh Hổ nghe xong liền âm thầm lắc đầu, hai người này đều kiêu ngạo như nhau, ông ta cũng bất lực rồi.

Đúng lúc đó, Lục Hi đã gọi được cho Hoắc Tư Duệ.

“Alo, anh Lục”.

“Ừ Tư Duệ, có phải gần đây Giai Mĩ chúng ta nhập vào bia Hán Uy không?”
Hoắc Tư Duệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, ông tổng Tôn Thiên Vũ của Hán Uy đưa ra một khoản phí rất lớn, tôi để bọn họ vào, bây giờ xem ra tiêu thụ cũng không tệ lắm, sao vậy?”
“Lập tức hạ giá tất cả sản phẩm của Hán Uy, dừng hết tất cả hợp tác với bọn họ”, Lục Hi nhàn nhạt nói.

“Được, tôi lập tức đi làm”.


“Ừ, cứ vậy đi”.

Nói xong, Lục Hi liền cúp điện thoại.

Hoắc Tư Duệ cũng không có hỏi tại sao, Lục Hi làm việc cho tới bây giờ không cần hỏi lý do.

Nói chuyện điện thoại xong, Tôn Thiếu Dương ở một bên cười ha ha nói: “Mấy người đoán xem tôi nghe thấy gì? Thằng nhãi này vừa rồi giả bộ bảo người ta hạ giá tất cả sản phẩm của Hán Uy, đồng thời cũng dừng hợp tác.

Thế nào, mày quen cô lao công ở Giai Mĩ hả?”
Nghe thấy lời của Tôn Thiếu Dương, người đàn ông vừa nghe điện thoại xong cũng cười chảy cả nước mặt.

Với cách ăn mặc của Lục Hi, cộng thêm anh lái chiếc xe nát này, liệu có thể có quan hệ với Giai Mĩ sao.

Người có thể đưa ra mệnh lệnh như vậy của tập đoàn Giai Mĩ, chỉ có chủ tịch Hoắc Tư Duệ.

Mà Hoắc Tư Duệ là nhân vật nào?
Người phụ nữ giàu có của tỉnh Tây Bắc, đứng thứ tư trong top mười phụ nữ giàu có toàn quốc, ai mà không biết chứ?
Nghĩ đến lúc đầu bố của hắn ta vì để gặp chủ tịch Hoắc, không biết đã phải nhờ bao nhiêu người, tìm bao nhiêu mối quan hệ, chờ một thời gian dài mới gặp được cô ấy.

Tên dế nhũi này cũng dám ở trước mặt bọn họ giả bộ quyền uy, thật là cười muốn chết.

Nếu anh có thể quen với Hoắc Tư Duệ, Tôn Thiếu Dương cảm thấy chắc mình cũng sẽ là bạn thân của tổng thống nước Mễ mất.

Đúng lúc đó, hai chiếc xe việt dã phóng nhanh tới rồi dừng ở ven đường, bảy tám người đàn ông vạm vỡ vừa đi vừa hét: “Cậu Tôn, ai chọc cậu, anh em trút giận cho cậu”.

Đám người này vừa nhìn liền biết là mấy tên dân xã hội, lại còn cởi trần, cổ đeo dây chuyền vàng sáng loáng.

Kẻ dẫn đầu còn trám hai chiếc răng vàng, lắc lắc cánh tay đi về phía Tôn Thiếu Dương.

Tôn Thiếu Dương cười một tiếng, hắn ta nói với tên răng vàng: “Lưu Hạo, tên nhãi này làm hư xe của tôi, lại còn dám uy hiếp tôi, anh xem chuyện này nên làm thế này”.

Người đàn ông tên là Lưu Hạo nghe xong liền cười đáp: “Ở đây còn dám có người uy hiếp cậu Tôn à, con mẹ nó muốn đâm đầu vào chỗ chết đây mà, anh em đảm bảo sẽ làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời”.

Lời Lưu Hạo vừa dứt, gã đi tới trước mặt Lục Hi, sắc mặt không tốt nhìn anh.

Lúc này, Tôn Thiếu Dương và chó săn của hắn ta cùng đám người Lưu Hạo vây quanh xe của Lục Hi, mặt đầy vẻ đắc ý.


Lưu Hạo là tên vô lại nổi tiếng ở đây, gã ỷ vào lòng dạ ác độc, có chút danh tiếng nên quanh đây không ai dám chọc, gã hống hách quen rồi.

Tôn Thiếu Dương cũng quen biết Lưu Hạo trong một lần tiệc rượu.

Lưu Hạo biết Tôn Thiếu Dương là cậu tổng của Truyền Kỳ, lập tức nịnh hót.

Mặc dù công ty Truyền Kỳ đang thiếu nợ, nhưng ở trong mắt người ngoài vẫn là một công ty không nhỏ.

Tôn Thiếu Dương lại thích khoa trương khoác lác, nhìn dáng vẻ cũng là người có tiền.

Mọi người luôn cho rằng hắn ta là công tử nhà giàu.

Lưu Hạo đối với hắn ta cũng là cầu được ước thấy, cho nên chó săn của Tôn Thiếu Dương là Lý Kiến gọi một cuộc điện thoại, gã lập tức dẫn theo thuộc hạ chạy đến.

Lúc này, Lưu Hạo nói với Tôn Thiếu Dương: “Cậu Tôn, cậu nói xem chuyện này làm thế nào”.

Tôn Thiếu Dương trầm giọng nói: “Xe của tôi bị hắn quệt thành như vậy, con mẹ nó còn uy hiếp tôi.

Nhưng đại nhân không chấp tiểu nhân, xe này giá trị một triệu rưỡi, bảo hắn bồi thường tiền, xe thì hắn lái đi, tránh cho người ta nói tôi bắt nạt người khác”.

Nghe thấy lời của Tôn Thiếu Dương, Lục Hi liền cười lạnh không dứt.

Xe này của hắn ta cao nhất cũng chỉ hơn một triệu ba, còn lái nhiều năm rồi, nếu muốn bán thì cùng lắm cũng chỉ bán nửa giá mà thôi.

Bây giờ muốn mình đền một triệu rưỡi, ý là hắn ta đã độ lượng lắm rồi, thật sự coi anh là dế nhũi sao?

Lưu Hạo nghe xong, gã lập tức nói với Lục Hi: “Thằng nhóc, nghe rõ đây, cậu Tôn không so đo với mày đâu, mau đền tiền đi, nếu không thì cẩn thận cái chân mày đấy”.

Trong giọng nói của Lưu Hạo mang theo ý tứ vô cùng uy hiếp.

Lục Hi nhàn nhạt cười một tiếng, anh chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy, để tôi gọi điện bảo người ta đưa tiền đến”.

Nói xong, Lục Hi lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.

Đám người Tôn Thiếu Dương thấy vậy, trong lòng cười thầm.

Tên dế nhũi này xem ra cũng có tiền, nhưng lá gan cũng nhỏ quá, hù dọa chút thôi đã kinh sợ rồi, thật là một tên phế vật vô dụng.

Còn Lục Hi gọi điện cho Phù Đồ.

“Anh Lục”.

“Ừ, tôi ở tiệm rửa xe bên Nam Hồ, quệt vào xe người ta.

Bây giờ người ta bảo bồi thường một triệu rưỡi, anh mang tiền qua đi”..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK