Lúc này, Vân Thắng Quốc nhìn Ngư Bạch, nói: “Cô Ngư Bạch, cô thấy xử lý như vậy đã ổn chưa?”
Ngư Bạch sửng sốt, vốn dĩ cô ta chỉ cho rằng bản thân được xin lỗi đã là ổn lắm rồi, ai ngờ lại dây ra nhiều chuyện lớn đến vậy.
Cô ta nhất thời cảm thấy được xả cơn tức, vô cùng thoải mái, gật đầu lia lịa.
Đúng là ác giả ác báo, Ngư Bạch nghĩ vậy.
“Cậu Lục, cậu thấy sao”, Vân Thắng Quốc lại hỏi ý kiến Lục Hi.
Lục Hi cười nói: “Đây là chuyện của các ông, chỉ cần bạn tôi không bị oan uổng thì những việc khác các ông cứ xử lý theo luật”.
Vân Thắng Quốc gật đầu, nói với Trương Hoằng Dương: “Cứ vậy mà làm, những người này làm chúng ta quá mất thể diện, nhất định phải nghiêm trị.
Hơn nữa tháng này hãy mở một chuyên đề là ‘Vấn đề kỷ cương của cán bộ Tây Bắc’, điều tra nghiêm ngặt một lần, phát hiện ra ai có vấn đề hoặc ai bị người dân phản ánh nhiều thì nghiêm trị hết”.
“Vâng, bí thư Vân”.
Trương Hoằng Dương đồng ý, sau đó dẫn đám Trâu Lệ Hồng đi tiến hành điều tra bước sau theo ý của Vân Thắng Quốc.
Lúc này, Lục Hi ngáp một cái, nói: “Được rồi, tôi cũng nên quay về thôi.
Ngư Bạch, cô cứ yên tâm công tác nhé”.
Ngư Bạch cảm kích gật đầu, nói: “Anh Lục, cảm ơn anh rất nhiều, anh có thể cho tôi xin số điện thoại không?”
“Được chứ”.
Nói xong, Lục Hi nói số điện thoại của mình cho Ngư Bạch, anh thấy cô gái này không tệ, cho số điện thoại cũng không sao.
Sau đó, Lục Hi đứng dậy, Vân Thắng Quốc nói: “Nếu là đến đón sân bay thì để tôi đưa cậu Lục về nhé”.
Lục Hi cười đáp: “Thế thì xin làm phiền thủ trưởng Vân vậy”.
Lúc này, Lục Hi lại nói với Ngư Bạch: “Cô cũng đừng nói chuyện này cho ai biết nhé?”
“Được, anh Lục, tôi nhất định sẽ giữ bí mật”, Ngư Bạch trịnh trọng đồng ý.
Ngư Bạch có thể thấy Lục Hi không thích khoe khoang, mà anh đã bảo cô ta giữ bí mật thì cô ta chắc chắn sẽ im lặng như hũ nút.
Lục Hi và Vân Thắng Quốc thì nhìn nhau cười rồi quay đi.
Ngư Bạch nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng cảm thán khôn xiết.
Mà sau khi Vân Thắng Quốc đưa Lục Hi đến gần cửa tiệm tạp hóa thì cũng không đi xuống nữa.
Ông ta nghe từ Vân Khả Thiên nên biết trong cửa tiệm đang có một nhóm thanh niên, với thân phận của ông ta mà vào thì sẽ hơi lúng túng, cho nên đã chào tạm biệt với Lục Hi từ trên đường cái.
Lục Hi lẩm bẩm một bài hát, đi về tiệm tạp hóa.
Vừa vào cửa đã thấy Tư Không Trích Tinh ở bên trong, cầm một cái gạt tàn thuốc có hình như bình gốm lên và nhìn chăm chú.
“Anh dám có ý đồ xấu với nó thì tôi sẽ đánh gẫy chân anh đấy”, Lục Hi vào cửa, nói với Tư Không Trích Tinh.
Tư Không Trích Tinh vội vàng thả cái gạt tàn xuống, nói: “Đại ca, anh đỉnh thật chứ, lấy một món đồ giá trị như thế này ra để làm gạt tàn, xin bái phục”.
“Một bình gốm hỏng thôi có gì đâu mà ghê gớm lắm”, Lục Hi nói thì nhẹ nhàng, nhưng nụ cười đã mang theo nét đắc ý và tự hào.
Tư Không Trích Tinh thấy vậy thì cười trộm.
Lúc này Lục Hi quăng mình xuống ghế sô pha, thoải mái duỗi người, châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Không phải anh đi xin việc à, tình hình sao rồi?”
“Đã tìm được một công việc, nhưng tôi vừa bị đuổi xong”, Tư Không Trích Tinh thản nhiên đáp.
Lục Hi không hiểu: “Sao lại bị đuổi?”
“Vì tôi bảo chiếc nhẫn kim cương của cô thư ký là giả, sau đó cô ta và ông sếp cãi nhau, rồi tôi bị sếp đuổi việc”.
“Nhìn anh có vẻ thông minh lanh lợi nhưng sao lại làm chuyện ngu ngốc thế nhỉ?”, Lục Hi lắc đầu nói.
Tư Không Trích Tinh chìa tay ra, không nói gì.
“Kệ anh đấy, tốt nhất là tìm công việc nào ổn định vào, chờ tôi làm xong mấy việc này thì chúng ta sẽ cùng nghiên cứu thuật dịch dung của anh”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi lên tầng.
Trên tầng 2, Lục Hi lấy vạc Bàn Long ra thưởng thức một hồi rồi bắt đầu nhập định, nghiên cứu thuật luyện đan của Bão Phác Tử.
Ý thức thứ hai của anh nhanh chóng phân tính và sắp xếp những thông tin mà Bão Phác Tử để lại cho mình.
Lục Hi phát hiện, khi nhập định, tốc độ vận hành của ý thức thứ hai sẽ tăng mạnh, cho nên anh chọn cách này.
Cứ như vậy cho đến sẩm tối thì điện thoại Lục Hi vang lên.
Nhìn thấy là Ngư Bạch gọi, Lục Hi bèn bấm nghe.
“Anh Lục, chào anh”, điện thoại truyền ra giọng nói thanh thúy của Ngư Bạch.
“Chào cô”.
“Anh Lục, tối nay tôi muốn mời anh ăn cơm, không biết anh có rảnh không?”
“Người đẹp mời ăn cơm thì đương nhiên là rảnh”, Lục Hi cười đáp.
“Vậy thì tốt quá, bảy rưỡi tại nhà hàng Tô Tứ nhé?”, giọng nói của Ngư Bạch trở nên vui vẻ.
“Được, tôi sẽ đến”, Lục Hi đáp.
“Vâng, tôi sẽ chờ anh Lục”, Ngư Bạch nói.
“Ừm, chúng ta đều là thanh niên, có cần xưng hô khách sáo vậy không?”, Lục Hi cảm thấy không quen với cách xưng hô của Ngư Bạch.
Tiếp xúc với người trẻ thì nên thoải mái tinh thần, cứ xưng hô tôn kính này nọ quá là xa lạ.
“Vậy tôi gọi anh là anh Lục Hi nhé?”, Ngư Bạch cười.
“Không thành vấn đề, chốt vậy nhé”, Lục Hi nói xong thì cúp máy.
Ngư Bạch mời anh ăn cơm là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Hi, cho nên cũng không từ chối.
Nếu không cho cô ta cơ hội cảm ơn thì e là cô ta sẽ thấy không yên lòng.
Nhìn đồng hồ đã gần đến bảy giờ, Lục Hi đi rửa mặt rồi xuống tầng.
Tư Không Trích Tinh đã không còn ở đó nữa.
Lục Hi lắc đầu, một mình đi ra ngoài, lái con xe cũ đến nhà hàng Tô Tứ.
Vốn dĩ anh thấy Ngư Bạch nói là có hai người, nên định rủ cả Tư Không Trích Tinh đi cùng, thế nhưng không biết cái tên này đã chạy đi đâu, nên Lục Hi đành đi một mình.
Chậm rãi lái xe vào nhà hàng Tô Tứ, thấy đồng hồ vừa vặn bảy giờ hai mươi phút, Lục Hi đỗ xe rồi gọi cho Ngư Bạch.
Sau khi hỏi rõ số phòng thì Lục Hi lập tức đi qua.
Lục Hi đi vào nhà hàng, được phục vụ dẫn vào phòng số 666.
Phục vụ mở cửa phòng cho Lục Hi đi vào..
Danh Sách Chương: