Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 444

“Nói bậy bạ, nếu quốc gia không mạnh, vậy đám người nước ngoài kia có đồng ý trả lại đầu thú không”, lão già tức giận nói.

Lục Hi cười đáp: “Theo như tôi biết, đầu thú trở về hình như đều là do mấy người có tiền kia mua về quyên tặng cho quốc gia, vậy nên có liên quan gì đến quốc gia cường thịnh đâu?”

“Quốc gia không cường thịnh thì những người này có thể giàu không?”, lão già hỏi ngược lại.

Lục Hi lắc đầu, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với lão già này nữa.

Lúc này, một chàng thanh niên đứng sau lão già nói: “Anh à, người này là giáo sư Hạ Nguyên Phi khoa khảo cổ của đại học Hoa Thanh thành phố Thượng Kinh, ông ấy vô cùng nổi tiếng, nhận xét của ông ấy có thể sai sao?”

Đồng thời cô gái bên cạnh lão già cũng lạnh giọng nói: “Cái gì cũng không hiểu còn dám nói khoác mà không biết ngượng”.

Lục Hi chau mày.

Còn Hạ Nguyên Phi mặt đầy cao ngạo nhìn Lục Hi.

Anh lại lắc đầu, không nói gì nữa.

Anh thấy mấy kiểu giáo sư nhà khoa học này không muốn đi sâu nghiên cứu khoa học kỹ thuật và học hỏi, nhưng lại ưa chuộng chuyện đầu thú trở về như vậy, thật sự lãng phí thời gian.

Một cái đầu thú có về hay không thì làm sao. Tồn tại như bọn họ giúp đỡ quốc gia, dân giàu nước mạnh mới là căn bản, còn mấy thứ hư danh này chẳng có ích gì.

Thấy Lục Hi không nói lời nào, lão già hừ lạnh một tiếng, còn cô gái cũng trừng mắt nhìn anh, sau đó nói với Hạ Nguyên Phi: “Ông nội, đừng quen biết gì với anh ta, ông là khách quý đặc biệt của bí thư Vân, là giáo sư của Hoa Thanh, thân phận không hề tầm thường, đừng để bị chọc tức hại mình”.

Hạ Nguyên Phi sờ đầu cháu gái, ông ta cười một tiếng.

Còn Lục Hi thì nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến buổi đêm, tàu cao tốc đến trạm, Lục Hi và A Đóa xuống xe. Trước khi xuống, cháu gái của Hạ Nguyên Phi hung hăng trợn mắt nhìn Lục Hi, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.

Lục Hi than thở trong lòng, anh ra khỏi trạm gọi xe quay về tiệm tạp hóa.

Vừa vào cửa tiệm tạp hóa, anh đã nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki, Vân Khả Thiên và Tần Lam đều ở đây. Lục Hi cười to một tiếng nói: “Các đồng chí, nhớ tôi không?”

“Sao mà anh vẫn chưa chết thế?”, Tần Lam nói.

“Anh Lục trở lại rồi”, Vân Khả Thiên nghẹn ngào nói, xem ra anh ta đã chịu đựng không ít khổ sở.

“Anh Lục, bọn tôi cũng nhớ anh lắm”, Hoắc Tư Duệ ngượng ngùng nói.

Còn Miwa Nozaki tiến lên, cô ta khom người chào hỏi Lục Hi.

Lục Hi chào hỏi từng người, sau đó lại giới thiệu A Đóa.

A Đóa đơn thuần đáng yêu khiến người ta thương xót, Hoắc Tư Duệ liền ôm cô vào trong ngực, có một niềm yêu thích nói không nên lời.

Còn A Đóa lại tỏ có chút cẩn trọng, mặc dù cô biết những người này đều là bạn của Lục Hi, trong lòng cũng thích bọn họ. Nhưng dù sao vẫn có chút xa lạ nên cô ấy vẫn chưa thả lỏng mình.

A Đóa mặt đầy hồi hộp, cô ấy nắm vạt áo không biết làm sao.

“Không cần phải sợ, ở đây không có người ngoài, bài hát này người ở chỗ các em chắc đều biết hát”, Hoắc Tư Duệ khích lệ nói.

A Đóa ngượng ngùng gật đầu một cái.

Lúc này, một tràng tiếng nhạc mang đậm tinh thần dân tộc vang lên, bài hát này quả thật là nghe nhiều thành quen. Từ nhỏ A Đóa đã biết hát, khi âm nhạc vang lên, cô liền không kìm được bắt đầu cất tiếng hát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK