“Tha mạng với, anh Sói là người của lão đại Phàn - Phàn Cảnh Thiên ở thành Đông, anh đừng giết tôi, giết tôi rồi thì lão đại Phàn không tha cho anh đâu”.
Tên tóc vàng cầm đầu sợ người này giẫm chết mình nên vừa báo tên ra vừa giở giọng uy hiếp.
Nghe thấy ba chữ Phàn Cảnh Thiên, Phù Đồ mới “hừ” một tiếng, giơ chân đá tên tóc vàng lăn lông lốc như quả bóng, rút điện thoại ra gọi.
Sau khi Tứ Đại Thiên Vương chết, Phàn Cảnh Thiên là lão đại mới được Phù Đồ cất nhắc lên dưới sự quan sát của hắn ta.
Dù sao thì để một mình Phù Đồ xử lý các thế lực hắc đạo lớn nhỏ của thành phố Tây Kinh, chắc hắn ta bận chết mất.
Bốn người này cũng rất thông minh, trước mặt Phù Đồ không ai dám lấy danh xưng gì mà Tứ Đại Thiên Vương nữa, chỉ dùng tên thật để xưng hô, tỏ rõ lòng tôn kính với Phù Đồ.
Chốc lát sau, cuộc gọi được kết nối, Phù Đồ lập tức nói: “Dẫn theo thuộc hạ Sói Đứt Đuôi của ông lập tức lăn tới quán mì xào tương ở đối diện đại học Tây Kinh cho tôi”.
Nói xong câu này, Phù Đồ cúp máy luôn, sau đó tới bên cạnh Lục Hi, cúi người nói: “Anh Lục, người sẽ đến ngay, tin rằng chắc chắn nó có thể cho anh một lời giải thích hoàn hảo”.
Lục Hi gật đầu, không nói gì nữa.
Mà cảnh tượng đẫm máu này khiến Tiết Đông Ni và Lý Vi giật mình kinh hãi, ôm chặt lấy nhau.
Lục Hi thấy Tiết Đông Ni sợ hãi bèn trò chuyện với cô, giúp cô phân tán sự chú ý.
Mà ở bên khác, Phàn Cảnh Thiên nhận được điện thoại của Phù Đồ lập tức nổi cơn lôi đình gọi cho Sói Đứt Đuôi, bảo tên này dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đại học Tây Kinh, bản thân cũng không dám chần chừ mà chạy xe lao thẳng về phía đó.
Phù Đồ từng giết hàng trăm tên cường tráng chỉ trong một đêm, chỉ một trận chiến đã thành danh, giành được danh hiệu Phù Đồ chín mạng, giới giang hồ Tây Kinh nghe thôi đã khiếp vía.
Ông ta và bốn lão đại của thành khu khác được cất nhắc lên sau khi Tứ Đại Thiên Vương chết.
Khi họ đứng trước mặt Phù Đồ, hai chân cứ run rẩy không ngừng.
Gương mặt không có biểu cảm của Phù Đồ cùng với khí chất lạnh lùng tàn bạo như bò ra từ trong núi thây biển máu ra khiến họ ấn tượng rất sâu.
Lúc này đây, Phù Đồ gọi điện thoại cho ông ta, giọng điệu rất nghiêm khắc, ông ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi.
Ông ta chỉ hi vọng không phải Sói Đứt Đuôi gây ra rắc rối gì cho ông ta.
Nếu tên này chọc giận Đồ gia, Phàn Cảnh Thiên quyết định lột da hắn ta ngay tại chỗ để hiến tế cho Đồ gia, mong được Đồ gia lượng thứ.
Vội vội vàng vàng chạy tới cổng trường đại học Tây Kinh, vừa mới xuống xe đã thấy Sói Đứt Đuôi cũng hoảng hốt chạy tới, không kịp hỏi hắn ta chuyện gì, Phàn Cảnh Thiên đã tóm cổ hắn ta tiến vào quán mì ở phía đối diện, nếu tới muộn, Đồ gia nổi giận, ông ta không hứng nổi cơn giận của Đồ gia đâu.
Vừa tiến vào quán mì, Phàn Cảnh Thiên đã nhìn thấy Phù Đồ đứng ở đó, vội vàng chạy tới trước khom lưng cúi người: “Đồ gia, anh tìm tôi ạ?”
Phù Đồ nhìn Phàn Cảnh Thiên, lạnh lùng nói: “Dẫn Sói Đứt Đuôi tới chưa?”
Phàn Cảnh Thiên lập tức lôi Sói Đứt Đuôi tới trước mặt, kiên quyết nói: “Dẫn đến rồi, nếu nó chọc giận Đồ gia, anh cứ nói, tôi sẽ lăng trì nó luôn”.
Sói Đứt Đuôi ở bên cạnh vừa nghe thôi đã thấy hồn bay phách lạc, không biết mình chọc giận ông lớn này từ lúc nào.
Hắn ta cũng chỉ từng thấy Đồ gia một lần, còn là lúc Đồ gia đang giáo huấn lão đại của các thành khu, hắn ta đi sau Phàn lão đại, len lén liếc nhìn, căn bản không hiểu nổi mình đã đắc tội ông lớn này ở đâu.
Phù Đồ nhìn Sói Đứt Đuôi đang run lẩy bẩy trước mặt mình, chậm rãi hỏi: “Mấy thằng đang nằm kia, cậu có biết không?”
Thấy Đồ gia nói chuyện với mình, Sói Đứt Đuôi giật nảy mình, sau đó mới nhận ra, bèn nhìn xuống nền đất.
Liếc mắt nhìn qua, Sói Đứt Đuôi vội vàng nói: “Biết ạ, biết ạ, là mấy thằng đệ của tôi, là chúng nó chọc giận Đồ gia sao, tôi sẽ lôi chúng nó ra cho chó ăn ngay”.
Lúc này đây, mấy thằng tóc vàng nằm trên nền đất sợ đến mức hồn phách bay ra ngoài.
Hóa ra bản thân mình huênh hoang hồi lâu, đối phương là đại ca mới mà giới giang hồ Tây Kinh nghe thôi đã khiếp hãi - Đồ gia Phù Đồ chín mạng.
Mình đúng là mù mắt rồi, đại ca của đại ca mình còn phải gọi người ta là đại ca, phen này phải làm sao đây?
Khỏi cần nghi ngờ, tên tóc vàng biết, chỉ cần một câu của Đồ gia, anh Sói và Phàn lão đại sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất mà xử chết đám người của hắn, không hề do dự.
Phù Đồ “hừ” một tiếng, không để tâm tới Sói Đứt Đuôi.
Sói Đứt Đuôi vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện với hắn ta, hắn ta nói với Phàn lão đại.
“Bây giờ anh cho vay nặng lãi cũng được thôi, nhưng dùng cả chiêu thức bỉ ổi như ảnh khỏa thân để uy hiếp, còn dùng cho bạn bè của anh Lục à?”
Phù Đồ biết con đường kiếm tiền chủ yếu của Phàn Cảnh Thiên là cho vay nặng lãi, đồng thời còn thành lập một công ty, biến nó thành “hợp pháp hóa”.
Đám người Sói Đứt Đuôi này chẳng qua là chân chạy việc cho ông ta thôi, thế nên anh mới tìm thẳng tới Phàn lão đại.
Phàn lão đại vừa nghe xong lập tức gào ầm lên.
“Đồ gia, tôi không dám dùng thủ đoạn đê tiện vậy đâu, nhất định là đám thuộc hạ làm bậy, nhưng anh cứ yên tâm, bạn của anh vay bao nhiêu sẽ được xí xóa hết, ảnh chụp tôi sẽ bảo chúng nó xóa sạch, còn chừa lại tấm nào xin anh cứ chém tôi ra cho chó ăn”.
Phàn lão đại không biết “anh Lục” mà Phù Đồ nhắc tới là ai, nhưng chỉ cần là bạn của Đồ gia thì tuyệt đối là sự tồn tại mà ông ta không trêu vào được.
Nghe Phàn lão đại nói vậy, sắc mặt Phù Đồ mới khá hơn, quay người tới trước mặt Lục Hi, cúi người nói: “Anh Lục, anh xem xử lý như thế được chứ?”
Lục Hi chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cứ như thế đi, xử lý xong chuyện này, anh đích thân tới quán bar ở thành Tây canh chừng, có tin tức gì lập tức báo cho tôi”.
“Tôi biết rồi anh Lục”, Phù Đồ cung kính đáp lời..
Danh Sách Chương: