Xem ra lần này anh đến đúng lúc rồi, đồ để hiến tế không dễ tìm chút nào.
Anh cũng không vội ra tay mà chờ xem động thái tiếp theo của Chu Tiên Hiền. Anh cũng muốn xem xem cái Vô Thượng Tông này ghê gớm ở điểm nào.
Đúng lúc này, bên tay phải của Chu Tiên Hiền đã liên tục biến hóa mấy lần ấn quyết và hoàn thành một thuật pháp. Đồng thời, ông ta đã tràn ngập thất vọng về Lục Hi. Xem ra ông ta đã đánh giá cao người này quá rồi.
Võ giả cùng tu sĩ chiến đấu thì võ giả nhất định phải chiếm được tiên cơ, công kích cận chiến, khiến tu sĩ không thể thi triển ra thuật pháp, vậy mới có thể thắng được.
Mà Lục Hi lại không buồn quan tâm ông ta, mặc kệ ông ta làm mọi thứ, vậy khác gì tự tìm cái chết đâu cơ chứ.
Lúc này, Chu Tiên Hiền đã làm xong thuật pháp, sau đó hét lớn một tiếng.
"Địa ngục Sâm La!"
Chỉ thấy đại sảnh bỗng sinh ra chín cái đầu quỷ thật lớn, miệng phun ra ma trơi lơ lửng trên không trung, dữ tợn nhìn Lục Hi.
Đại sảnh lập tức nổi gió, người nhà họ Liễu chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh càn quét, không khỏi rùng mình.
Mà Lục Hi thì vẫn đứng yên bất động, lạnh nhạt nhìn con quỷ trên không trung.
Thấy dáng vẻ thờ ơ của anh, Chu Tiên Hiền cười khẩy, quát to: "Đi!"
Chỉ thấy ông ta ra lệnh một tiếng, chín cái đầu quỷ dữ tợn gào rú tấn công Lục Hi, đồng thời cũng phun ra những con ma trơi màu xanh lam.
Địa ngục Sâm La sau khi được cây sáo tăng phúc thì đã có uy lực mạnh hơn thuật Cửu U đoạt hồn nhiều. Chín cái đầu quỷ phun ra ma trơi Cửu U đủ để đông chết một tông sư. Ông ta không cho rằng Lục Hi có năng lực tiếp chiêu này của mình. Ông ta thậm chí chẳng cần dẫn động sát trận trong ống sáo nữa ấy chứ. Dù gì cũng cần đến lực sinh mệnh để trả giá chứ không phải tiêu hao pháp lực là xong.
Lúc này, ma trơi Cửu U đã phun tới trên người Lục Hi, người nhà họ Liễu thấy vậy thì đều lộ vẻ mừng rỡ.
Bọn họ đứng cách rất xa mà đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của ma trơi này rồi, Lục Thiên Hành này mà bị chín cái đầu ma trơi phun chính diện thì sợ là sẽ mất mạng luôn.
Đúng lúc ấy, chín luồng ma trơi Cửu U đã toàn bộ phun vào người Lục Hi, mà anh cũng chẳng hề phòng bị.
Trong nháy mắt, Lục Hi bị ma trơi bao phủ, ngọn lửa rét lạnh xanh thẳm bao vây anh rồi bốc cháy ngùn ngụt.
"Hahahaha", Chu Tiên Hiền cười phá lên: "Tôi cứ tưởng cậu có trò mèo gì nữa cơ, nhưng đúng là thất vọng quá đi mất. Chỉ một cái địa ngục Sâm La của tôi mà cậu cũng không ngăn được, vậy cũng dám ngông cuồng như thế, quá là nực cười".
Mà lúc này, Liễu Bồi Nhiên mới yên tâm thả lỏng.
Lục Hi vừa phá tan ảo ảnh khiến ông ta khiếp sợ không thôi. Nếu Chu Tiên Hiền cũng không phải đối thủ của Lục Thiên Hành thì cái tên này lại quá đáng sợ, cả nhà ông ta sẽ bị tiêu diệt trong phút chốc.
Ma trơi Cửu U thiêu đốt hừng hực không ngừng, chín cái đầu quỷ dữ tợn cũng liên tục phun lửa vào người Lục Hi, như vậy dù là một con cự long cũng phải sợ.
Lúc này, Chu Tiên Hiền cảm thấy đã đến lúc, sử dụng pháp quyết, thu hồi địa ngục Sâm La.
Chín cái đầu quỷ biến mất.
Trong mắt ông ta, qua thời gian dài như vậy bị ma trơi thiêu đốt thì bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ không thể thoát khỏi được.
Sau đó, chờ ma trơi Cửu U hoàn toàn bị thu hồi, đám người nhà họ Liễu cùng Chu Tiên Hiền lại tiếp tục phải khiếp sợ.
Chỉ thấy Lục Hi khoanh tay đứng đó không chút tổn hại, đến cả sợi lông cũng chưa cháy, quần áo trên người cũng hoàn hảo như lúc ban đầu.
"Thật vô lý", Chu Tiên Hiền sợ hãi kêu lên.
Nhưng Lục Hi chỉ cười: "Sao mà vô lý, chỉ bằng chút đạo hạnh kém cỏi này của ông thì sao mà làm tôi bị thương được".
Lục Hi bình thản nói, tựa như đang kể một câu chuyện không đáng nhắc tới.
Chu Tiên Hiền đã giận tím mặt.
Lần đầu ông ta rời núi, muốn nhờ chuyện của Liễu Bồi Nhiên để nổi danh khắp Hoa Hạ, hưởng thụ một chút vinh hoa phú quý trên đỉnh nhân sinh. Rốt cuộc, để tu đạo thì ông ta đã tu luyện vài thập niên trên núi, loại tịch mịch và khổ sở này không phải người bình thường nào cũng cảm nhận được.
Nhưng lần đầu ông ta xuống núi, lần đầu khoe khoang thì lại bị phá tan đạo pháp, lại còn sỉ nhục như thế, làm sao ông ta chịu được.. ngôn tình tổng tài
Ngay sau đó, ông ta cầm sáo ra trước ngực, lạnh lùng nói: "Cậu giỏi lắm, hôm nay tôi không đánh cậu vào mười tám tầng địa ngục thì ông đây sẽ không còn là Chu Tiên Hiền nữa".
Lục Hi vẫn nở nụ cười thản nhiên: "Ông tên là gì không quan trọng, dù gì cũng sắp thành người chết rồi mà".
Câu nói này của Lục Hi suýt nữa khiến Chu Tiên Hiền tức hộc máu.
Chỉ thấy mặt ông ta xanh mét, cả người bốc lên một ngọn lửa u lam, nhẹ nhàng vây quanh cây sáo.
Trong tức khắc, một tiếng quỷ khóc sói gào giống như đến từ vực sâu của địa ngục bao phủ toàn bộ phòng khách.
Cùng lúc ấy, trên đại sảnh lộ ra một cái khe không gian.
Từ cái khe này nhìn qua là một địa ngục dung nham vô hạn vô biên, có vô số quỷ quái cầm các loại vũ khí, mặc áo giáp đang chen chúc tiến về cái khe giống như nhìn thấy mỹ vị nhân gian.