Lục Hi cười một tiếng rồi lắc đầu, trẻ tuổi nhiều tiền, tận hưởng cuộc đời cũng không sai.
Nhưng quan trọng là đám con nhà giàu này chưa từng trải qua sóng gió gì.
Bọn họ ỷ có tiền, toàn là một đám dáng vẻ trời là nhất mình là nhì cực kỳ buồn cười.
Bọn họ không hề biết thế giới này có biết bao điều nguy hiểm và khủng khiếp.
Trong mắt bọn họ thế giới này chẳng qua chỉ có tiền, phụ nữ và rượu ngon, ngoài ra không còn gì khác.
Sau hơn hai tiếng, xe buýt dừng lại ở cửa khu thắng cảnh núi Loa Kế, Lục Hi mua vé, bắt đầu đi bộ về phía trước.
Một con đường phong cảnh xinh đẹp, đi hơn một tiếng, cuối cùng Lục Hi đã đến “Hổ Khiêu Hiệp” ở sâu trong khu thắng cảnh.
Ở đây có dòng nước chảy xiết, hai bờ sông có cây lớn thành rừng, đỉnh núi dựng thẳng lên trời, mây trắng lượn lờ giữa sườn núi, vô cùng nguy nga tráng lệ.
Lục Hi không kìm được khen ngợi một tiếng: “Cảnh đẹp”.
Nhưng đúng lúc này anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Giỏi lắm nhóc con, vậy mà lại gặp mày ở đây, bây giờ để xem thằng nhóc mày còn có thể phách lối nữa không”.
Lục Hi theo tiếng nói nhìn sang, chính là đám người cậu Vương kia, bọn họ cách đó không xa nhìn mình, đồng thời đi tới.
Lục Hi thở dài: “Thật là phiền phức!”
Nói xong, Lục Hi lách người đi lòng vòng vào trong rừng rậm, anh còn có chuyện phải làm nên chẳng buồn dây dưa với mấy người này.
Cậu Vương liếc nhìn liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó còn muốn chạy à? Triệu Binh, đuổi theo cho tao”.
Triệu Binh gật đầu, gã cắm đầu đuổi theo vào rừng rậm, thân thủ nhìn hết sức nhạy bén.
Lúc này cậu Vương cười nói.
“Mẹ nó, để xem hắn có thể chạy đến đâu, chúng ta từ từ đuổi theo, chờ Triệu Binh đánh cho hắn gần chết, chắc chúng ta qua đó cũng vừa lúc”.
Nói xong đám người cậu Vương cười ha ha giống như đi chơi tiết Thanh Minh vậy, bọn họ cũng đi vào rừng rậm.
Sau khi Triệu Binh đi vào rừng rậm truy tìm tung tích của Lục Hi, gã chính là lính đặc chủng giải ngũ, cực kỳ giỏi ở mặt này, gã vừa để lại ký hiệu cho đám người cậu Vương đuổi theo, vừa truy tìm Lục Hi.
Nhưng càng đuổi theo, trong lòng Triệu Binh lại càng kinh hãi.
Vốn ở trong mắt gã, những dấu vết xem như rõ ràng lại dần dần biến mất, ngay cả một chút tung tích cũng không thấy.
Triệu Binh không thể tin nổi dò xét xung quanh hồi lâu, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào của Lục Hi, gã biết mình đã đụng phải cao thủ rồi.
Trong tình hình này, là một vệ sĩ gã không thể tiếp tục đuổi theo nữa, trách nhiệm bây giờ của gã là quay về khuyên bảo đám cậu Vương, nói họ đừng mạo hiểm nữa, rất có thể đây là một nhân vật nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Triệu Binh lập tức quay lại, nhưng đúng lúc này trong rừng rậm bỗng nhiên nổi sương mù, nhất thời trong lòng Triệu Binh khẩn trương.
Loại chuyện như này chính là đại kỵ, không nhìn rõ phương hướng trong rừng rậm là chuyện cực kỳ nguy hiểm, một khi lạc đường thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này gã tăng tốc chạy về hướng đường cũ.
Không bao lâu đã tràn đầy sương mù, tầm nhìn chưa đến mười mét, nội tâm Triệu Binh đã gấp gáp không dứt.
Đúng lúc đó, gã nghe được tiếng nói của cậu Vương.
“Triệu Binh, con mẹ nó mày ở đâu, ông đây không nhìn thấy đường”.
Lập tức Triệu Binh yên tâm hơn chút, gã vội vàng chạy về phía tiếng nói, vừa chạy vừa đáp: “Cậu Vương, tôi ở đây, cậu đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đến đây”.
“Con mẹ mày muốn hù chết ông đây à, nhanh lên chút”, cậu Vương mắng to.
Triệu Binh nhanh chóng chạy tới bên cạnh cậu Vương, gã nói: “Tôi đây cậu Vương”.
Lúc này sắc mặt đám người cậu Vương mới dễ nhìn hơn chút, bọn họ đi theo thì phát hiện có sương, tầm nhìn không đủ.
Ký hiệu Triệu Binh để lại cũng không thấy rõ, trong lòng bọn họ liền hoảng loạn, lúc này nhìn thấy Triệu Binh, bọn họ mới bình tĩnh lại được.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, cậu Vương hỏi.
Triệu Binh trả lời: “Cậu Vương, sương mù trong rừng rậm là chuyện rất thường gặp, chờ sương mù tan đi là được, nhưng tôi thấy hay là chúng ta về đi”.
“Tại sao phải về?”, cậu Vương đáp.
Triệu Binh chau mày nói: “Người kia hình như là cao thủ, hơn nữa trong rừng rậm tình hình phức tạp, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm”.
“Mẹ kiếp mày còn nói mình là lính đặc chủng giải ngũ, cao thủ nội gia, một mình đánh mười mấy tên, bây giờ gặp phải người ta đã sợ rồi?”, cậu Vương hét lớn.
Trong lòng cậu Vương giận dữ, bị Lục Hi hù dọa ở quán cơm, hắn ta cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu bây giờ Lục Hi chạy mất, mặt mũi không tìm về được, bảo hai người phụ nữ này làm sao coi trọng mình nữa.
Hắn ta và Lưu Vân Thiên đã tốn không ít tâm tư vào hai cô người mẫu này, còn chưa thu được gì tới tay đâu.
Nếu hôm nay không tìm được thằng nhãi kia sẽ khiến mình nổi cáu, đoán chừng đêm nay mình không thể cứng rắn nổi, như vậy sao được, tuyệt đối không được.
Triệu Binh bị cậu Vương chửi mắng một hồi, trên mặt hết trắng đến đỏ, cực kỳ khó xử.
Thật ra thì cũng không phải gã sợ Lục Hi, là một người lính đặc chủng và võ giả nội gia, gã tự tin người bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của mình.
Nhưng hoàn cảnh nơi này khá đặc thù, gã sợ mình sơ suất, ngộ nhỡ cậu Vương có chuyện gì bất trắc, gã sao gánh vác nổi.
Lúc này, cậu Vương tức giận nói: “Đuổi theo cho tao, tao không tin hắn có thể lên trời”.
“Cậu Vương, hoàn cảnh này không thích hợp truy đuổi đâu, nếu không thì đợi sương mù tan rồi lại đuổi theo”, Triệu Binh nói.
“Con bà nó chứ, đợi sương mù tan thì hắn cũng đã chạy mất dạng lâu rồi, tiếp tục truy đuổi theo hướng hắn chạy đi”, cậu Vương giận không kìm được quát mắng.
“Dạ”.
Triệu Binh không biết làm sao đành xoay người, từ từ đuổi theo hướng Lục Hi biến mất.
Nhưng gã không dám đi nhanh, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách an toàn với đám người cậu Vương, để đám người đó nằm trong tầm mắt gã.
Lúc này, Lạc Lạc nói: “Hay là thôi đi, chân tôi đau lắm rồi”.
“Đúng vậy, hay là thôi đi, tôi cũng không đi nổi rồi”, một cô gái khác nói.
Cậu Vương nghe xong nói: “Sợ cái gì, chúng ta đi từ từ, vốn dĩ chính là tới du lịch mà, qua một lúc thì gọi Triệu Binh về cầm theo trang bị cho chúng ta, tìm một chỗ tốt, chúng ta mở tiệc ngoài trời, quá tuyệt”.
Hai cô gái nghe xong, trên mặt lộ ra ý cười, im lặng đồng ý..
Danh Sách Chương: