Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Theo đánh giá của Vương Bính Lâm, một kẻ quê mùa như Lục Hi thì có thể gặp được người thân thuộc nào ở đây, trừ khi là muốn ngắm minh tinh, tham gia náo nhiệt.

Nhưng thân phận của những người đó đều không tầm thường, nếu đắc tội với ai đó sẽ thực sự rất rắc rối.

Mắt thấy Trương Ngọc Kỳ gần như sắp mắc câu, tuyệt đối không thể để tên nhà quê này gây thêm phiền toái phá hỏng chuyện tốt của bản thân.

Lục Hi nghe vậy nhíu mày đáp: “Tôi có người quen ở đây thì có gì kỳ quái sao?”
Vương Bính Lâm nghe được lập tức bật cười: “Cậu còn thực sự dám khoác lác, cậu quen biết ai nói tôi nghe xem”.

Lời nói của Lục Hi, Vương Bính Lâm một chữ cũng không tin.

Lục Hi nhìn ông ta chậm rãi nói: “Thần Hi Quân, Nhan Phi Hoa, Hoắc Hướng Anh, tôi chỉ biết ba người này”.

Theo từng chữ anh phun ra, Vương Bính Lâm cũng không nhịn được mà phá lên cười.

Thần Hi Quân cùng Nhan Phi Hoa, hai người này là nhân vật được Hoắc Hướng Anh nâng đỡ, người trong giới điện ảnh không ai không biết, không ai không hiểu.

Cả hai đều đã lần lượt tham gia diễn xuất một bộ phim, kinh phí đầu tư lên tới con số hàng trăm triệu, đều có tiếng là ngọc nữ số một màn ảnh, chỉ đợi quay phim xong, sau khi phát hành ra thị trường lập tức sẽ trở thành những nhân vật nức tiếng rồi.

Trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, hai người họ sớm đã nhận được đãi ngộ của siêu sao tuyến một, phải biết rằng những tài năng được Hoắc Hướng Anh bồi dưỡng trọng điểm đều được đánh giá cao.


Mà Hoắc Hướng Anh càng là ông trùm vô hình tại Cảng Đài, thế giới ngầm cùng chính giới đều thông thuộc, là người có thân phận địa vị vô cùng cao quý, tên quê mùa này vậy mà dám nói ra mình quen biết ba người họ, Vương Bính Lâm quả thực cười tới rớt răng.

Sau khi thỏa chí cười xong, ông ta mới khinh thường nói với Lục Hi: “Nếu cậu quen ba người họ thì tôi liền ăn phân cho cậu xem”.

Lục Hi nghe được lời này của Vương Bính Lâm lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ông muốn ăn thì tôi bây giờ cũng không lấy ra được mà”.

“Cậu!”
Thấy Lục Hi vậy mà dám nói chuyện với bản thân như vậy, Vương Bính Lâm tức khắc bùng nổ cơn giận.

Tuy rằng ông ta không xen được lời cùng những ông lớn kia nhưng một tên nhà quê giả dạng vệ sĩ không đáng để mắt tới này cũng không coi ông ta ra gì thì thật đáng hận, chức danh giám đốc điều hành giải trí Lôi Đình của ông ta cũng không phải là giả.

“Nhãi con, nói chuyện phải chú ý một chút, nếu không phải nể mặt cô Trương thì hiện tại tôi đã kêu người đánh gãy chân cậu rồi”, Vương Bính Lâm lạnh lùng nói.

“Tôi không tin”, Lục Hi lười biếng đáp.

Ba chữ này lập tức khiến cả người Vương Bính Lâm gần như nghẹt thở mà ngất đi.

Một lúc sau, Vương Bính Lâm mới hòa hoãn lại quay sang nói với Trương Ngọc Kỳ: “Cô Trương, tên vệ sĩ này của cô xấc xược như vậy, xem ra chúng ta không có cơ hội hợp tác nữa rồi”.

Vương Bính Lâm nhìn ra được Trương Ngọc Kỳ rất hy vọng được làm quen với ông ta, trước tiên để cô ta loại bỏ tên nhóc nhà quê này tránh làm hỏng việc tốt của ông ta, đợi bản thân thuận lợi chiếm được người đẹp lại cho tên nhóc này một bài học sau.

Trương Ngọc Kỳ nghe vậy thì cắn lấy đôi môi đỏ mọng lưỡng lự không thôi.

Cô cũng không ngờ tới cuộc tranh cãi bất ngờ nổ ra giữa Lục Hi và Vương Bính Lâm.

Xem tình hình này nếu thiên về Lục Hi thì sợ rằng cơ hội mỏng manh bản thân không dễ dàng có được này sẽ tan thành bọt nước mất.

Nhưng để cô ta đuổi anh đi như vậy cũng không hợp lý.

Rốt cuộc Lục Hi cũng là người trọng nghĩa lên tiếng giúp cô ta giải vây ở dưới chân núi, tuy rằng không có tác dụng mang tính thực chất nào nhưng cô đối với hành động này của anh đã rất cảm động.

Hơn nữa Lục Hi đồng ý giả làm vệ sĩ của cô ta, lại động viên cô ta tới nơi này nên mới quen biết được với Vương Bính Lâm, nếu không có anh thì không biết bây giờ cô ta đang ngây ngốc ở đâu nữa.

Lục Hi hờ hững đưa mắt nhìn Trương Ngọc Kỳ, quyết định của Trương Ngọc Kỳ sẽ quyết định tương lai của cô ấy.

Anh vừa rồi cũng đã nhìn ra được mưu đồ chân chính của Vương Bính Lâm này e rằng không phải là muốn hợp tác cùng Trương Ngọc Kỳ mà là còn mục đích khác.


Nếu không cũng sẽ không vì vài câu nói của bản thân liền dứt khoát từ bỏ cô ta.

Còn nếu Trương Ngọc Kỳ vì cơ hội mơ hồ này mà lật mặt với bản thân, vậy thì tùy cô ta thôi, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của cô nữa.

Trương Ngọc Kỳ đắn đo hồi lâu mới cắn răng nói với Vương Bính Lâm: “Xin lỗi ông Vương, sau này có cơ hội sẽ hợp tác vậy”.

Trương Ngọc Kỳ uyển chuyển từ chối yêu cầu của Vương Bính Lâm.

Vương Bính Lâm sững người, chẳng ngờ Trương Ngọc Kỳ lại sẽ từ bỏ cơ hội này mà bênh vực vệ sĩ của mình, điều này lập tức khiến ông ta có cảm giác như bị quét sạch thể diện.

Chỉ thấy khuôn mặt ông ta sa sầm lại, lạnh băng nói: “Nếu đã như vậy thì cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi”.

Vương Bính Lâm dứt lời liền xoay người rời đi.

Lục Hi lắc đầu cười, anh khá hài lòng đối với quyết định này của Trương Ngọc Kỳ, nếu đã như vậy thì cho cô ấy một cơ hội đi.

“Cô không cảm thấy đáng tiếc khi cứ từ bỏ cơ hội này như vậy à?”, Lục Hi cười hỏi Trương Ngọc Kỳ.

Trương Ngọc Kỳ trợn trắng mắt nhìn anh: “Đương nhiên là tiếc, nhưng cũng không thể vì cơ hội của bản thân mà đuổi anh đi được”.

Lục Hi cười ha hả: “Có mắt nhìn và triển vọng đó, đi, tôi đưa cô tới làm quen vài người”.

Vừa nói Lục Hi vừa ôm lấy eo của Trương Ngọc Kỳ, kéo cô đi về phía đám đông.

Trương Ngọc Kỳ khẽ giãy giụa một lúc cũng thuận theo anh.


Cảm giác Lục Hi mang lại cho cô ta là một người đàn ông khá tốt, ngoại trừ tật xấu thích ba hoa kia.

Lúc này, trong một đình nghỉ mát mang phong cách cổ kính cách đó không xa, Hoắc Hướng Anh đang uống trà trò chuyện với vài ông lớn chân chính trong ngành điện ảnh, nhưng thi thoảng ông ta lại không kìm được liếc xuống đồng hồ, trên mặt lộ ra nét lo âu.

Mấy ông chủ lớn kia đều vô cùng hiếu kỳ, với địa vị cao quý như Hoắc Hướng Anh, cùng với độ tuổi và địa vị tăng lên, kỹ năng tiết chế cảm xúc là mười phần đủ đầy, làm sao còn có thể lộ ra nét luống cuống như lúc này đây? Có chuyện gì có thể khiến một nhân vật lão làng như ông ta bày ra biểu cảm này?
Nhưng họ hoàn toàn không hay biết Hoắc Hướng Anh đợi hồi lâu vẫn không thấy Lục Hi xuất hiện đã vô cùng bấn loạn lo lắng, nhưng ông ta lại không dám gọi điện thúc giục anh, chỉ có thể khổ sở chờ đợi.

Lúc này Lục Hi đang dẫn Trương Ngọc Kỳ tới chỗ Thần Hi Quân cách đó không xa.

Thần Hi Quân đang mặt mày rạng rỡ trò chuyện với hai người đàn ông trung niên, ba người họ thỉnh thoảng lại cụng ly sâm panh trên tay.

Lục Hi mỉm cười, khi anh đang định tiến lên chào hỏi cùng cô thì có một người đàn ông mặc đồ đen chặn ngang người anh lại: “Hai vị xin hãy dừng bước”.

Lục Hi nhìn vậy biết đó là vệ sĩ của Thần Hi Quân bèn cười nói: “Tôi tìm Thần Hi Quân”.

Vệ sĩ liếc Lục Hi, đánh giá anh rồi nói: “Anh đợi một chút”.

Lục Hi gật đầu, vệ sĩ đến bên cạnh Thần Hi Quân nói nhỏ vào tai cô vài câu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK