Cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Quân đã thay đổi.
Sức mạnh của Lục Hi đánh vào trong thân thể của hắn ta giống như hàng ngàn lưỡi dao đang chém tán loạn khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn ta gần như bị chém nát, thậm chí đã sắp uy hiếp tới nội đan của hắn ta.
Giờ phút này Dương Quân mới nhận ra nếu như bản thân còn không phục thì người này thật sự dám giết chết hắn ta.
"Tôi phục rồi", cuối cùng Dương Quân cũng nói ra một câu.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây mới thở phào nhẹ nhõm như thể bọn họ đã chờ đợi Dương Quân thừa nhận thất bại từ lâu.
Lục Hi lạnh lùng cười một tiếng sau đó đá văng Dương Quân ra ngoài rồi quay sang nói với đội lính đặc chủng: "Còn có ai không phục?"
Lúc này, toàn đội lính đặc chủng đều sợ hãi rụt rè, không hề dám chạm mặt với anh.
Sức mạnh cùng sự tàn nhẫn của Lục Hi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, rõ ràng là đã khiến cho bọn họ có bóng ma tâm lý.
Thấy tất cả mọi người đều không dám nhìn mình, khác hẳn so với lúc nãy còn nhao nhao lên bảo không phục, Lục Hi nhếch mép cười, lạnh lùng nói: "Một đám vô dụng, thật sự cho rằng mình là món ăn của kẻ khác".
Mọi người lại bị Lục Hi sỉ nhục nhưng lần này không có ai dám nói gì.
Thấy mọi người không dám đáp lại, Lục Hi lại nói tiếp.
"Đám vô dụng các người ngay lập tức dỡ bỏ doanh trại rồi xây dựng phòng ốc lên cho tôi.
Nếu như trong hôm nay vẫn không xong thì tôi liền đánh gãy chân các người".
Mọi người đều rùng mình khi nghe giọng nói lạnh lùng của Lục Hi, ngay lập tức chạy đến giật sập doanh trại trước mặt rồi bắt đầu rửa dọn quét tước, chỉ còn lại một mình Dương Quân nằm cô quạnh ở đó.
Lục Hi xoay người, đến bên Tôn Chính Đức cười nói: "Chủ nhiệm Tôn, chúng ta trở về doanh trại nghỉ ngơi".
Tôn Chính Đức đột nhiên ngẩn người ra, khi sự khiếp sợ cùng kinh hãi bên trong dần dần giảm đi thì mới có thể quay sang nói với Lục Hi: "Đúng, đúng, đúng.
Giáo quan Lục đã vất vả rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi".
Nói xong, Tôn Chính Đức lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán rồi dẫn Lục Hi đi về phía tòa nhà chính ở phía sau.
Trên lầu hai của tòa nhà chính, Tôn Chính Đức đưa Lục Hi đến một gian phòng rồi cười nói: "Giáo quan Lục, điều kiện của căn cứ quân sự này có chút khó khăn, xin anh thông cảm cho".
Lục Hi nhìn căn phòng, trong phòng có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một phòng tắm, ngoài ra không có gì khác.
Lục Hi vốn không có yêu cầu gì cao về nơi ở, anh cũng là lính đánh thuê, từng sống trong rất nhiều loại môi trường khó khăn cho nên tất nhiên anh không quan tâm đến điều đó.
“Không sao, vậy là tốt rồi”, Lục Hi gật đầu nói.
Tôn Chính Đức thấy Lục Hi không có ý kiến gì thì mới yên tâm.
Anh không giống với vị từng đến đây mấy ngày trước, chê này chê kia khiến cho Tôn Chính Đức đau hết cả đầu.
"Anh cứ nghỉ ngơi trước đi, khi tới giờ cơm thì tôi sẽ gọi cho anh", Tôn Chính Đức cười nói.
Lục Hi gật đầu, xem như đồng ý.
Tôn Chính Đức lúc này mới rời đi.
Sau khi Tôn Chính Đức rời đi, Lục Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đội lính chia làm hai nhóm.
Một nhóm sắp xếp đá xây còn một nhóm thì đã leo lên sườn núi bắt đầu đốn cây.
Lục Hi nằm ở trên giường cười ha hả.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu như đang nghĩ về chuyện gì đó.
Lúc nãy anh cùng với Dương Quân giao thủ, Dương Quân đã dốc hết toàn lực thể hiện sức mạnh phi thường của mình, lúc đó Lục Hi cảm thấy Dương Quân cũng như anh, nhất định còn có bí mật gì đó.
Bởi vì ở độ tuổi của bọn họ nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên thì chỉ có tu luyện từ trong bụng mẹ mới có được thực lực này.
Lúc đó, sau khi đánh bại Dương Quân, Lục Hi đã sử dụng mắt xuyên thấu quan sát hắn ta.
Dưới đôi mắt xuyên thấu thần kỳ của Lục Hi, tất cả những bí mật của Dương Quân đều bại lộ.
Lục Hi ngạc nhiên phát hiện bên trong đan điền của Dương Quân cũng có một nội đan.
Nội đan này có công dụng không khác so với long tinh của anh, đều dùng để chứa đựng năng lượng, nhưng nội đan của Dương Quân là do trời sinh, từ khi hắn ta sinh ra thì nội đan cũng đã tồn tại.
Lục Hi ngay lập tức lật lại ký ức trong đầu, nhớ ra lai lịch của nội đan này.
Những người sinh ra có sẵn nội đan, cho dù ở thế giới Long Đằng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Trong giới tu chân, người như thế được gọi là thiên tài kim đan.
Ở thế giới tu chân Long Đằng, người tu chân chia làm các cấp bậc: luyện khí kỳ, trúc cơ kỳ, khai quang kỳ, thai tức kỳ, tích cốc kỳ, kim đan kỳ, nguyên anh kỳ, xuất khiếu kỳ, hóa thần kỳ, hợp thể kỳ, đại thừa kỳ, độ kiếp kỳ.
Chỉ khi người tu chân tu luyện đến cấp bậc kim đan kỳ thì mới có thể ngưng kết ra nội đan.
Một thiên tài kim đan thì cho dù ở giới tu chân cũng sẽ được các đại môn phái coi là của quý rồi ra sức bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành siêu cấp cường giả.
Chỉ có điều ở thế giới này, ngay cả bản thân Dương Quân cũng không biết ý nghĩa của nội đan bẩm sinh.
Chính bản thân Lục Hi cũng không thể có được nội đan nếu không ra sức tu luyện và tìm được phương pháp tu luyện nội đan, có thể dự trữ năng lượng bên trong nội đan chính là điểm khiến cho anh mạnh mẽ hơn người khác trong những trận chiến.
Nghĩ đến đây, Lục Hi lắc đầu.
Thế gian này thật có lắm chuyện thần kỳ.
Cứ lấy Dương Quân làm ví dụ, nếu như Lục Hi chưa ăn thịt rồng và không có được Long thần tế đàn thì anh cũng không phải là đối thủ của Dương Quân.
Ở một góc độ nào đó mà nói thì Dương Quân đã có thể bước vào hàng ngũ tông sư, chỉ có điều hắn ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được "Đạo" của mình mà thôi.
Về phần chính mình, bởi vì thể chất phát sinh biến đổi lớn, bên trong cơ thể lại có quá nhiều loại sức mạnh, Lục Hi cũng chưa biết phải phân chia cấp bậc của mình như thế nào.
Thời gian dần trôi, trong lúc anh đang suy nghĩ thì lại có tiếng gõ cửa.
Lục Hi đứng dậy mở cửa, là Tôn Chính Đức gọi anh đi ăn cơm.
Anh đi theo Tôn Chính Đức vào nhà ăn bên cạnh.
Đội Viêm Long đã ở đó ngấu nghiến thức ăn từ lúc nào, trong đó có cả Dương Quân.
Ngoại trừ việc trên mặt có nhiều vết tím bầm thì Dương Quân không tỏ ra có chuyện gì dị thường.
Khi mọi người nhìn thấy Lục Hi đi vào, bọn họ đặt đũa xuống, lần lượt đứng nghiêm.
Lục Hi vẫy tay mọi người mới ngồi xuống, lại bắt đầu ăn.
Lục Hi đi theo Tôn Chính Đức đến một bàn ăn riêng..
Danh Sách Chương: