Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 932

……

Ở ngoại ô phía nam London, trên ngọn đồi xanh biếc trải dài những cây tùng và bách, tòa lâu đài cổ kính như một con mãnh thú khổng lồ trong đêm đen lặng lẽ trông xuống toàn cảnh thành phố London.

Hai tay Vân Vệ Hoành bị trói chặt ra phía sau bằng sợi dây thừng to dày bằng ngón tay cái, anh ta lúc này đang từng bước đi xuống một đường hầm âm u, hai bên đường hầm được lắp đều đặn từng ngọn đèn dầu chiếu sáng toàn bộ lối đi.

Bên cạnh Vân Vệ Hoành là một cô gái tóc vàng với cái bụng bự, phần bụng nhô to dường như vẫn không có cách nào che giấu được nét xinh đẹp yêu kiều của cô ta.

Mái tóc vàng óng như thác trút xuống, dưới ánh đèn vàng mờ ảo đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên tia sáng xanh ngát mang đầy hương vị kỳ lạ mê hoặc.

Trên khuôn mặt của người phụ nữ mang thai mang theo một tia quyến rũ bi thương nhưng những bước chân vẫn kiên định không đổi men theo con đường hầm.

Lúc này, Vân Vệ Hoành nhìn người phụ nữ đang mang thai xinh đẹp với ánh mắt phức tạp hỏi: “Jenny, không lẽ em thực sự muốn đem con của chúng ta và cả tôi dâng hiến cho ông của em sao?”

“Xin lỗi Vệ Hoành, em bắt buộc phải làm như vậy nếu không ông của em sẽ không thể sống sót qua mùa thu năm nay! Một khi ông em qua đời, gia đình Antonio của chúng em, cũng như đất nước Anh này sẽ hoàn toàn suy bại”, người phụ nữ mang bầu cũng chính là Jenny trong miệng Vân Vệ Hoành rơi lệ đáp.

“Vậy còn tôi, còn con của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ em không yêu chúng tôi?”, Vân Vệ Hoành buồn bã hỏi.

Anh ta phát hiện ra bản thân thực sự rất khó có thể sinh ra một tia hận thù dù là nhỏ nhất đối với người phụ nữ mà mình từng yêu sâu đậm này.

“Không, không, em yêu mọi người em yêu mọi người mà!”, Jenny mang theo tiếng khóc nghẹn ngào đáp.

Nhìn dáng vẻ khóc nức nở này của Jenny Vân Vệ Hoành cũng không truy hỏi nữa, trong lòng chỉ còn sót lại nỗi thương tâm vô hạn.

Đường hầm quanh co sâu thẳm nhìn thoáng qua dường như không thể nhìn thấy điểm tận cùng nhưng cuối cùng họ cũng vẫn đến được điểm cuối.

Phần cuối là một tầng hầm rộng rãi và sáng sủa, nhưng bên trong lại ngập tràn mùi máu tanh tưởi khiến toàn thân con người ta không kìm được dâng lên một trận rùng mình khó chịu.

Mùi máu tanh đó bốc lên từ một chiếc bể có chiều dài và chiều rộng khoảng bốn, năm mét ở trung tâm tầng hầm, dưới ánh đèn nó phản chiếu một màu đỏ tươi chói mắt, mà từng đợt mùi máu tanh đang không ngừng từ trong bể máu đó phiêu tán ra trong không khí.

Một ông lão gầy gò lúc này đang ngâm mình trong bể máu đó, trên gương mặt tái nhợt của ông ta nổi lên từng tia màu máu bệnh tật, làm nổi bật chiếc bể đầy máu tươi kia, mang đến cảm giác khủng b0' rùng rợn cho người nhìn.

Một số người trùm áo choàng đen hoặc ngồi hoặc quỳ xung quanh hồ máu, trên khuôn mặt những người này hiện lên đầy vẻ kích động và mong đợi. Đặc biệt là khi Vân Vệ Hoành và Jenny xuất hiện, ánh mắt âm hiểm lạnh lùng của họ đều bắn về phía hai người, cháy lên sắc máu rực lửa.

Vân Vệ Hoành vừa nhìn thấy hồ máu, liền cảm thấy buồn nôn, suýt nữa phun ra hết toàn bộ bánh mì phô mai vừa ăn tối nay. Nhưng Jenny lại gần như đã nhìn quen rồi, không lộ ra chút vẻ sợ hãi nào, trên khuôn mặt cô ta chỉ có nỗi đau xót vô tận.

“Ông nội!”, Jenny thấp giọng kêu lên.

“Con ngoan, lần này là ông nội và gia tộc nợ con, ông và gia tộc sẽ bù đắp cho con!”, giọng của ông lão vang lên trong tầng hầm, mang theo vẻ già nua và kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK