Mà Hoắc Hướng Anh là ông trùm Cảng Đài, luôn coi trọng nhân tài.
Hai người đi tới chỗ ông ta thì đúng là nơi chốn tốt nhất của họ rồi.
Bọn họ nhìn Lục Hi bằng ánh mắt cảm kích.
Họ có được cơ hội này là nhờ Lục Hi đã tha cho bọn họ.
Đây chính là ơn tái tạo chứ đâu.
Hai người cong người chín mươi độ, đồng thanh nói: “Cảm ơn anh Lục đã tha mạng, sau này nếu có cần chúng tôi ra sức thì dù có chết cũng không chối từ”.
Lục Hi mỉm cười đáp: “Đây là cơ hội do các anh tự kiếm được nhờ phẩm chất ưu tú của mình mà, đừng cảm ơn tôi, đi đi”.
Bọn họ lại nhìn Lục Hi với sự biết ơn rồi mới đi về phía Hoắc Hướng Anh.
Lúc này, Lục Hi ngáp một cái: “Buồn ngủ thật, giờ nên nghỉ ngơi cho khỏe thôi”.
John nghe vậy thì nói ngay: “Bây giờ xin mời các vị quay về phòng mình nghỉ ngơi, chắc chắn buổi trưa mai chúng tôi sẽ trả lại một sảnh tiệc sạch sẽ cho các vị”.
Lúc này, mọi người mới lũ lượt gật đầu chào Lục Hi rồi quay về phòng dưới sự chỉ dẫn của phục vụ.
Mà lúc Lục Hi định cất bước rời đi thì anh lại bắt đầu thấy khó xử.
Bên cạnh anh là hai cô gái xinh đẹp – Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân.
Cả hai cô gái đều không nơi nương tựa, không người bảo vệ, làm anh không biết phải tính sao.
Nếu dẫn cả hai về phòng thì có vẻ không hay lắm, mặc dù Lục Hi cũng rất muốn làm thế.
Lúc này, John nói.
“Anh Lục, chúng tôi đã chuẩn bị cho anh ăn phòng thượng hạng nhất trên du thuyền này, đủ cho bảy, tám người nằm ngủ trong đó, hơn nữa vì có những khoang bị hỏng nên chúng tôi cũng không còn phòng thừa cho hai quý cô này”.
Lục Hi nghe vậy thì mừng thầm trong lòng.
.
Truyện Linh Dị
“Đậu má, lão cáo già này rất hiểu lòng người đấy”.
Lục Hi lập tức nói với Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân: “Vậy hai cô đành chịu khó ở chung một đêm với tôi vậy”.
Nhan Phi Hoa đỏ mặt im lặng, mà Thần Hi Quân thì lại lộ ra một chút ý cười không dễ thấy.
“Mời ba người”.
John đích thân dẫn Lục Hi lên căn phòng xịn nhất.
Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân yên lặng theo sau.
Vài phút sau là tới phòng, John lấy ra một tấm thẻ thủy tinh mở cửa phòng rồi giao lại nó cho Lục Hi.
“Chúc anh có một buổi tối vui vẻ”.
Nói rồi, ông ta rất thức thời khom người rời đi.
Lục Hi dẫn hai cô gái đi vào căn phòng đẳng cấp này.
Ba người vừa vào thì đã bị những tiện nghi bên trong làm cho sửng sốt.
Đèn trùm ngọc bích, hồ bơi cỡ nhỏ, dụng cụ tập thể hình, khu chơi trò chơi, màn chiếu phim 3D, ghế dựa mát-xa, vân vân.
“Đệt mợ, có tiền sướng thật!”
Lục Hi than một câu từ tận đáy lòng.
Năm đó anh cũng đã tích lũy được một lượng tài sản không nhỏ.
Nhưng khi ấy phần lớn thời gian anh đều ở lại căn cứ trên đảo của mình, điều kiện sống khắc khổ.
Sau chiến dịch cự long, anh đã cảm thấy áy náy nên phân chia toàn bộ tiền tài cho đàn em, quay về Tây Kinh với không chút tiền bạc, tóm lại là chẳng kịp hưởng thụ cái gì.
“Bố mày cũng nên hưởng thụ thôi”.
Nói rồi, Lục Hi ngồi lên ghế mát-xa, mở phim 3D ra, sảng khoái nằm xem rồi nói với Nhan Phi Hoa cùng Thần Hi Quân: “Hai người đẹp mời tự nhiên, đừng khách sáo”.
Lúc này, trên trần bắn xuống mấy chùm sáng, tạo thành một màn hình lập thể trước mặt Lục Hi, anh chọn bừa một phim để xem.
Chỉ thấy nhân vật trong phim giống hệt người thật, hiện ra trước mắt Lục Hi, diễn ra từng cảnh phim ở bên cạnh anh.
Lục Hi như đang đặt mình vào trong phim, lúc nào cũng có thể tham gia vào.
Mà Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân thì đứng ở sau lưng anh, mỗi người một cảm xúc.
Hôm nay là lần đầu bọn họ gặp Lục Hi, nhưng anh có năng lực như thần, khiến bọn họ có một ấn tượng cực mạnh, chấn động trái tim bọn họ.
Bọn họ chẳng biết gì về Tiềm Long, Bóng Đêm hay Killer Whales, nhưng bọn họ cảm giác được Lục Hi siêu phàm cỡ nào.
Một người tiêu diệt gần ngàn tên hải tặc, dùng thân thể đỡ pháo, còn một đấm đánh chìm quân hạm, năng lực này còn mạnh hơn cả siêu nhân, khiến bọn họ kinh ngạc vô ngần.
Mà tên Phùng Tích Phạm, con trai nhà giàu nhất Hoa Hạ, kẻ nắm giữ số mệnh của bọn họ cũng bị anh ép nhảy xuống biển không chút lưu tình.
Lục Hi đã chinh phục trái tim của hai cô gái thật nhiều.
Hai người ngẩn ngơ nhìn Lục Hi đang tập trung xem phim, mỗi người một suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Thần Hi Quân cười khổ, nói với Nhan Phi Hoa: “Ngại quá, tôi hơi mệt nên đi ngủ trước đây”.
Nói xong thì cô ta đi về phòng ngủ.
Cô ta thực ra rất muốn ngã vào lòng Lục Hi, nhưng nghĩ đến thân thể đã bị Phùng Tích Phạm chà đạp không ra gì của mình, Thần Hi Quân vẫn từ bỏ ý định này.
Cô ta không xứng với anh, cũng không nên si tâm vọng tưởng.
Nhìn Thần Hi Quân rời đi, Nhan Phi Hoa cắn môi, như nghĩ đến chuyện gì.
Trước đó, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ yêu sâu đậm một người đàn ông chỉ sau vài tiếng đồng hồ.
Nhưng bây giờ cô đã tin cái gì gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Nhưng cô hiểu rõ, Lục Hi và cô không cùng một con đường.
Anh Lục này là thần tiên trên trời, còn cô chỉ là một cô gái bình thường đến vô cùng, vì ước mơ mà phải chật vật.
Một người trên trời, một kẻ dưới đất, người như anh Lục Hi chắc chắn sẽ chẳng thích kẻ phàm tục như cô.
Nhan Phi Hoa lắc đầu, đi về một căn phòng ngủ khác.
Hai căn phòng ngủ lớn đóng lại, Lục Hi đang xem TV chăm chú bỗng thở dài thườn thượt.
“Mẹ nó, sao các cô không làm theo lẽ thường chứ.
Trong phim không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp hay sao.
Các cô đi ngủ thế mà được à?”
Mà lúc này, trên mặt biển lạnh lẽo, có một con thuyền màu đen đang di chuyển như u linh..
Danh Sách Chương: