Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1042

Lục Hi nhìn ông ta, cười nhạt, còn chưa nói gì thì Thôi Cảnh Ba đã quỳ xuống một cái “thịch”, hô lớn.

“Cậu Lục xin tha mạng”.

Lục Hi nhìn Thôi Cảnh Ba đang quỳ xuống, cười khà khà.

“Nhìn ông kìa, cũng là người tàn nhẫn mà sao lại không có tự trọng như thế chứ”.

Thôi Cảnh Ba khóc kêu; “Cậu Lục, tôi thật sự không cố ý đối địch với cậu đâu, tôi chẳng qua bị con đàn bà Nhiếp Vi kia mê hoặc nên hồ đồ, bây giờ tôi sẽ quay về cho con đàn bà đó rút khỏi cuộc thi, đảm bảo A Đóa sẽ đoạt giải quán quân, mong cậu tha thứ cho tôi”.

Thôi Cảnh Ba nước mắt nước mũi tung hoành, đáng thương vô cùng.

Lục Hi lạnh lùng cười: “Ông phái người chặn đánh A Đóa, lại lôi Thiên Diệu Hùng ra làm tôi và nhà Thiên Diệu kết thù, ông nghĩ ông nói hai câu xin lỗi và hối hận là xong à?”

Thôi Cảnh Ba nghe vậy thì lập tức dập đầu như giã tỏi, khóc lên: “Tôi hồ đồ quá, tôi không phải người, tôi cũng không ngờ rằng mọi thứ sẽ như vậy. Cậu Lục, cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần tôi làm được thì tôi sẽ làm ngay, cậu Lục ơi”.

Lục Hi nghe vậy thì vươn tay phải ra, trên bàn tay hiện ra một ngọn lửa hình hoa sen, lay động rực rỡ.

Thôi Cảnh Ba ngẩng đầu thấy vậy, ngơ ngác không biết nên làm gì.

Lúc này, Lục Hi nhẹ nhàng thổi một cái, ngọn lửa hình hoa sen dâng lên rồi đi vào trước trán Thôi Cảnh Ba.

Ngay sau đó, Lục Hi quay người rời đi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Thôi Cảnh Ba còn đang kinh ngạc thì đã nghe thấy một giọng nói mơ hồ truyền tới.

“Tôi còn chưa nghĩ ra nên trừng phạt ông thế nào, ngọn lửa hoa sen này sẽ ở lại trong người ông, từ đây, sinh tử của ông sẽ dựa vào một suy nghĩ của tôi, ông tự giải quyết cho tốt đi”.

Thôi Cảnh Ba nghe vậy thì cả người lập tức mềm nhũn. Sự sống bị người ta nắm trong tay, cảm giác thật sự không dễ chịu.

Ông ta rất tin tưởng lời Lục Hi nói. Thiên Diệu Linh Vũ cũng phải thua trong tay Lục Hi thì việc Lục Hi xử lý ông ta là quá đơn giản.

Thôi Cảnh Ba ngồi dưới mặt đất một lát rồi cắn răng một cái, hung hăng chửi: “Con đ* Nhiếp Vi khốn nạn, ông mày vì mày mà mất bao nhiêu công sức, suýt chút nữa thì mất mạng, mày chờ đó cho ông”.

Nói xong, Thôi Cảnh Ba chạy đi như điên đến bãi đỗ xe cách đó không xa, lên xe rồi lái xe rời đi.

Lúc này, trong sơn trang.

Thiên Diệu Linh Vũ đã thay một bộ đồ khác, ngồi giữa đại sảnh, sắc mặt trắng bệch.

Tám đại chấp sự đứng thẳng ở hai bên, vẻ mặt sợ hãi.

Đây chính là nguy cơ lớn nhất mà gia tộc Thiên Diệu gặp phải sau hàng chục năm.

Liên tiếp có hai người thua trong tay Lục Thiên Hành, đây là một nỗi sỉ nhục đối với sự vinh quang của gia tộc Thiên Diệu. Nếu không giết Lục Thiên Hành thì gia tộc Thiên Diệu sau này sao có thể ngẩng đầu được nữa.

Mà lúc này, Diệp Phùng Xuân đứng ở bên dưới, chắp tay nói với Thiên Diệu Linh Vũ.

“Linh Vũ, tôi không cố ý giấu ông đâu, tôi cũng không biết tên Lục Thiên Hành đó sẽ mạnh đến mức ông cũng không phải đối thủ, là tôi quá sơ sót, mong ông không trách tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK