Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 656

Ông lão có khuôn mặt gầy guộc, mặc một chiếc áo choàng màu xanh, mang cốt cách dáng dấp của bậc tiên nhân.

Liễu Bồi Nhiên vội vàng đứng dậy, chắp tay chào đón: “Tiên Hiền, đã lâu không gặp, tôi nhớ ông gần chết”.

Sau khi chào hỏi qua lại, Liễu Bồi Nhiên nhanh chóng kéo Chu Tiên Hiền đến ngồi ở vị trí trung tâm.

Liễu Truyền Trung dâng lên một tách trà.

Chu Tiên Hiền nhấp một ngụm rồi nhìn Liễu Bồi Nhiên nói: “Bồi Nhiên, sắc mặt của ông trông không tốt lắm”.

“Ài”, Liễu Bồi Nhiên thở dài một hơi: “Không giấu gì ông, vài ngày trước tôi có giao đấu với người khác nên bị thương, thực sự hổ thẹn mà”.

Là một tông sư, người được mệnh danh bất khả chiến bại lại cũng có thể bị thương, Liễu Bồi Nhiên quả thực cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc này chỉ thấy Chu Tiên Hiền vuốt chòm râu dài lơ thơ ba cọng trắng như tuyết của mình, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng vừa xuống núi liền nghe được tin tức này nên mới gấp rút chạy tới đây, là kẻ nào có bản lĩnh lớn như vậy đánh bị thương một người đã là cảnh giới tông sư như ông?”

“Nói ra thật hổ thẹn, kẻ đó tên là Lục Thiên Hành, tuổi ngoài hai mươi, quả thực vô cùng hung hãn với một thân chân khí cuồn cuộn, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta mà”, Liễu Bồi Nhiên lắc đầu cảm thán.

Lúc này Chu Tiên Hiền lại nói: “Bồi Nhiên, ông không cần lo lắng, tôi và ông là bạn bè sinh tử, lần này tôi xuống núi, đạo pháp cũng có chút thành tựu nhỏ, nghe ngóng được chuyện này liền đuổi tới đây, tôi sẽ không bao giờ để hắn yên thân khi đã làm ông bị thương đâu”.

Nói đoạn Chu Tiên Hiền vuốt râu với vẻ mặt kiêu ngạo.

Liễu Bồi Nhiên nghe vậy thì mừng rỡ, vội nói: “Đạo pháp của Tiên Hiền đạt được thành tựu vĩ đại thật là trời giúp tôi, tôi còn đang lo sợ tên nhóc đó giết tới tận cửa, một nhà lớn bé đều đang thấp thỏm không yên đây”.

Liễu Bồi Nhiên cố ý kể lể bản thân thêm thảm hại, nhưng không hề đề cập đến việc ông ta treo thưởng cho cái mạng của Lục Hi.

“Đừng lo, có tôi ở đây nhất định sẽ khiến hắn một đi không trở lại”.

Liễu Bồi Nhiên cau mày, sau đó trên mặt lộ ra vẻ âu sầu, thoáng do dự rồi mới cẩn thận nói: “Tiên Hiền à, kẻ này tuy trẻ tuổi nhưng năng lực phi phàm, ông thực sự chắc chắn chứ?”

Đạo pháp ngày nay suy tàn, gần như không còn tăm hơi, sự am hiểu của mọi người đối với nó cũng rất hạn chế, ngay cả một tông sư như Liễu Bồi Nhiên cũng không biết rõ đạo pháp lợi hại đến đâu nên khó tránh khỏi lo lắng.

Chỉ thấy Chu Tiên Hiền khẽ cười, trong miệng phun ra một chữ:

“Thái!”

Tinh thần những người đang có mặt lập tức ngẩn ngơ rồi đột nhiên phát hiện dưới chân mình đã biến thành một mảnh a tì địa ngục, họ thấy vô số hồn ma đang bò lên men theo vách núi đổ nát thê lương đang lôi kéo họ xuống địa ngục vô tận vậy, sợ hãi tới mức liên tục vang lên từng trận kêu la kinh hoàng.

Một lúc sau con ngươi họ bỗng sáng rực, bởi ảo ảnh đều đã biến mất nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này họ mới nhận ra đó là ảo giác, mà sống lưng mình cũng đã ướt đẫm.

Lúc này chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên kinh ngạc đứng bật dậy, chắp tay nói với Chu Tiên Hiền: “Đạo pháp của Tiên Hiền quả nhiên huyền diệu, thực sự khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK