Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 687

Lục Hi nói ra một câu y hệt Tôn Thiếu Dương nói ban nãy, nhưng giá trị của nó thì khác nhau một trời một vực.

Nghe vậy, Tôn Thiếu Dương nhanh như hổ đói vồ mồi, cầm thùng nước bắt đầu hì hục cọ rửa xe cho Lục Hi.

Mà Lý Kiến chó săn ở bên cạnh thấy vậy cũng lập tức ra hiệu cho mỹ nữ bên cạnh, cả hai nhanh chóng đi tìm giẻ lau rồi vào việc.

Lưu Hạo đang ngã trên mặt đất thấy thế thì bất chấp vết thương mà giãy dụa tham gia vào đội ngũ rửa xe. Đám đàn em của gã cũng lập tức theo chân.

Chỉ thấy từng người bỏ vũ khí xuống, tìm kiếm vật dụng rửa xe khắp nơi, có hai người vì một miếng giẻ lau mà suýt thì đánh nhau.

Cứ như vậy, khoảng mười người ghé vào xe của Lục Hi, lau chùi như bảo vật. Chỉ khoảng mười mấy phút sau, họ đã rửa sạch sẽ con xe cho Lục Hi.

Lúc này, Lưu Minh Hổ chủ gara xe vẫn đang kinh ngạc nhìn tình huống thay đổi chớp nhoáng này.

Cậu Tôn và Lưu Hạo ngang ngược bừa bãi của ngày xưa, bây giờ lại biến thành dáng vẻ mới này, khiến cho ông ta khó mà chấp nhận nổi.

Hơn nữa người thanh niên đang hút thuốc, đi con xe rách kia rốt cuộc có địa vị gì?

Lúc này, đám Tôn Thiếu Dương và Lưu Hạo đã rửa sạch xe, đứng yên lặng nhìn Lục Hi.

Lục Hi đi quanh xe một vòng làm đám Lưu Hạo sợ thót tim, chỉ sợ Lục Hi sẽ không hài lòng.

Lục Hi đi đến bên ghế lái, lạnh nhạt nói: “Tạm được, tạm như vậy đi”.

Lục Hi nói vậy khiến cả đám như được giải thoát, Tôn Thiếu Dương thì nhũn cả người, ngồi bệt xuống đất.

Lúc này, Lục Hi nói với Phù Đồ: “Các anh về đi”.

Sau đó, anh lên xe rời đi.

Lục Hi cũng chỉ muốn dạy dỗ đám Tôn Thiếu Dương một trận mà thôi, để bọn họ sau này đừng có kiêu căng như thế, anh lười phải tiếp.

Lúc này, Phù Đồ lạnh lùng nhìn đám Lưu Hạo, nói với âm thanh như đến từ địa ngục: “May mà anh Lục không nói gì, nếu không tôi sẽ băm vằm mấy người ra cho chó ăn rồi. Dám đắc tội với cả anh Lục thì chết đi cho xong”.

Nói xong, Phù Đồ và Hoàng Cửu cũng lái xe rời đi.

Câu nói của Phù Đồ lúc gần rời đi đã khiến đám người Lưu Hạo với Tôn Thiếu Dương cảm nhận được một cái lạnh thấu xương như đang ở Bắc Cực.

Phù Đồ chín mạng không nói đùa bao giờ.

Mà Lục Hi thì quay về Nam Hồ, lái xe vào trong khách sạn ven hồ rồi ngủ thẳng cẳng.

Phù Đồ đi tới nhận lệnh, Lục Hi bảo hắn ta làm công tác trấn an khách du lịch rồi lại ngủ tiếp.

Phù Đồ ra khỏi phòng Lục Hi, bắt đầu làm việc được giao.

Mà lúc này, tại một biệt thự trong thành phố Thượng Kinh.

Diệp Phùng Xuân đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt xanh mét.

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên hơn 40.

Người này có đôi mắt thon dài, tạo cho người ta một ấn tượng là cực kỳ hung ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK