Đến khi bọn họ đi vào trong sơn cốc, một người cao gầy sắp xếp bọn họ ngồi xuống một chỗ trước đống lửa, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này cậu Vương nói: “Này tôi bảo, mau làm chút đồ ăn đồ uống cho chúng tôi đi, đói bụng lắm rồi”.
Lão già cười một tiếng nói: “Lập tức tới ngay, xin chờ một chút”.
Lão già rời đi, còn đám người quái dị ở cách đó không xa nhìn đám người Lục Hi.
Lục Hi cười một tiếng, anh ngồi xếp bằng gần đám người cậu Vương.
Cậu Vương liếc nhìn rồi cười lạnh: “Con mẹ nó gan mày lớn đấy, đợi lát nữa xem ông đây trừng trị mày thế nào?”
“Nếu như lát nữa anh có thể bảo vệ tốt bản thân mình thì coi như tôi cảm ơn trời đất”, Lục Hi cười nói.
“Thật là điếc không sợ súng, Triệu Binh, giết hắn cho tao”.
Vốn là cậu Vương đang chờ ăn uống no nê rồi trừng trị Lục Hi, nhưng Lục Hi này nói năng ngông cuồng như vậy, hắn ta cảm thấy không thể tiếp tục chờ thêm được nữa.
Ở trước mặt người đẹp năm lần bảy lượt bị thằng nhãi này chống đối, hắn ta tức mà không làm gì được.
Triệu Binh nghe xong liền cau mày nói: “Cậu Vương, ở đây nhiều người như vậy, không phải chỗ để ra tay đâu, chờ sau khi ăn cơm xong thì chúng ta dẫn hắn đi”.
Cậu Vương nghe xong, chậm rãi gật đầu nói: “Được, ông đây nhẫn nhịn thằng khốn này một lúc, mẹ nó”.
Cậu Vương cũng cảm thấy ra tay ở đây cũng không quá thích hợp, ngộ nhỡ khiến cảnh sát đến khu thắng cảnh, dựa vào thân phận của mình thì đương nhiên không sao.
Nhưng thù này hắn ta lại không báo được, vậy nên nhẫn nhịn một chút cũng không sao, dù sao bây giờ tên khốn kiếp này cũng không chạy thoát nổi.
Cậu Vương hung hăng trợn mắt nhìn Lục Hi, trong lòng hắn ta bắt đầu tràn đầy mong đợi đến bữa tiệc lớn.
Không bao lâu, có người đưa đến hai chiếc chân nai nướng và một thùng trà chua đặt bên cạnh đám người cậu Vương, sau đó liền rời đi.
Đám người cậu Vương liếc nhìn, lập tức không bằng lòng, hắn ta hét lên: “Chúng mày cho ông đây ăn mấy thứ này à, còn không mau làm đồ tốt mang lên đây, thứ ông đây có là tiền nhé”.
Nhưng lại không một ai để ý đến bọn họ, đám người cậu Vương liếc nhìn, nghiến răng nghiến lợi mắng khu thắng cảnh, nói rằng chờ sau khi quay về nhất định phải khiếu nại bọn họ, sau đó không thể làm gì khác đành bắt đầu ăn chân nai nướng.
Bọn họ thật sự quá đói rồi, hiện giờ cũng không để ý nhiều như vậy.
Vào lúc bọn họ ăn như hổ đói, Lục Hi bắt đầu quan sát tình hình bên trong sơn cốc này.
Đúng lúc này, có hai người bước xuống từ trên một nhà sàn cao mấy chục trượng ở trung tâm sơn cốc.
Một người trong đó mặc áo dài màu xám cổ xưa và có râu.
Một người khác mặc đồ dân tộc, sắc mặt gầy nhom giống như quỷ.
Hai người xuống lầu, lập tức có hai nhóm trai tráng khỏe mạnh mặc đồ dân tộc đứng hai bên, giống như vây quanh người nổi tiếng, trong đó có bóng dáng của Ô Lạp.
Còn những người khác trong sơn cốc cũng quỳ rạp dưới đất, trong miệng nói mấy câu không nghe rõ.
Đám người cậu Vương nhìn thấy thì lập tức cười nói: “Mau nhìn xem, chương trình bắt đầu rồi, không biết có thứ gì dễ chơi không?”
Còn Lục Hi lẳng lặng nhìn hai người kia, cau mày không nói.
Lúc này, hai người đi đến trung tâm sơn cốc, lão già gầy nhom vung tay lên, nhất thời toàn bộ yên lặng như tờ.
“Hôm nay là ngày tế cổ thần một năm một lần của phái Vu Cổ chúng ta, cầu cổ thần phù hộ phái Vu Cổ chúng ta vĩnh viễn muôn đời”.
“Cổ thần bảo vệ, phái Vu Cổ vĩnh viễn muôn đời”.
Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt nói câu này, âm thanh vang vọng trong sơn cốc.
Một lát sau, lão già gầy nhom giơ tay, lúc này đám người mới dừng lại, sau đó ông ta nói.
“Hôm nay lại là ngày tốt phái Vu Cổ chúng ta kết liên minh với tông sư Diêu Cương - người được kính trọng trong giới võ đạo ở Miêu Cương, cảm ơn tông sư Diêu đã mang vật tế đến cho chúng tôi”.
“Cảm ơn tông sư Diêu”.
Trong sân lại vang lên tiếng hoan hô.
“Cũng ra gì và này nọ đấy chứ”, đám người cậu Vương ở bên cạnh nhìn vô cùng nồng nhiệt nói.
Chân mày Lục Hi đã nhíu ngày càng chặt.
Lúc này, lão già gầy nhom vung tay lên nói: “Mọi người đi cùng tôi”.
Nói xong, ông ta xoay người đi về phía sau nhà sàn, mọi người theo sát sau đó.
Lúc này, người gầy như cây trúc vừa dẫn đám người qua lại xuất hiện trước mắt, hắn ta nói với mọi người: “Chương trình chính thức bắt đầu, các cô cậu đi theo tôi”.
“Được, có chút hay ho đấy, Triệu Binh, trông chừng thằng khốn kia, đừng để cho hắn chạy đấy”, cậu Vương nói.
Lục Hi lắc đầu, anh đứng dậy đi theo mọi người ra phía sau.
“Thằng nhãi mày cũng thức thời đấy, biết không chạy nổi à”, cậu Vương nhìn theo hung hãn nói.
Lục Hi nghe mà không ngừng lắc đầu.
Một lát sau, đoàn người đã đến phía sau nhà sàn.
Phía sau có một đầm nước chu vi khoảng mười trượng, nhiều đống lửa rọi xuống tỏa ra ánh sáng xanh sâu không thấy đáy.
Bên cạnh đầm nước đã có mấy chục người phái Vu Cổ đang đứng đó, còn có bảy tám chàng trai cô gái mười tám mười chín tuổi bị trói chặt, họ quỳ xuống bên hồ, mặt đầy kinh hoàng.
Đám người cậu Vương liếc nhìn.
“Mẹ kiếp, chương trình này thật sự quá kích thích, họ muốn làm cái gì thế?”
Đột nhiên vào lúc này, người gầy như cây trúc vung tay lên nói: “Dẫn họ đi”.
Lập tức có mấy người phái Vu Cổ đi qua túm cánh tay mấy người, kéo xuống đầm nước.
“OMG, mấy người nhẹ chút thôi, mời người ta tham gia chương trình thì khách khí một chút được không?”
Đám người cậu Vương vừa đi về phía đầm nước, vừa mắng.
Lúc này Triệu Binh đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Khi lão già gầy nhom kia nói đến Diêu Cương, gã cũng đã biết chuyện không đơn giản rồi.
Gã biết Diêu Cương là một trong hai tông sư lớn của Miêu Cương.
Còn lão già gầy nhom kia có thể đi cùng với một tông sư lớn, vậy thì có thể kém hơn sao.
Tình hình hiện giờ kỳ quái như vậy, gã biết rõ chuyện lớn không ổn rồi, nhưng không dám lộ ra nét mặt, gã đang suy nghĩ làm thế nào mới có thế dẫn đám người cậu Vương an toàn rời khỏi đây.
Đúng lúc này, đám người cậu Vương mặt cười hi hi đi đến bên hồ, bọn họ còn thò đầu vào nhìn.
“Chúng mày đoán xem bên trong có phải có vật gì sắp nhô lên không?”, cậu Vương cười nói.
Lạc Lạc kia cũng cười nói: “Nói không chừng bỗng nhiên xuất hiện một con quái thú, há một miếng liền ăn thịt anh đó”.
“Ha ha ha ha”.
Mấy người đều cười một trận to..
Danh Sách Chương: