Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 873

Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi tầng làm việc, bọn họ chạy xe đến khách sạn Khải Thịnh.

Lúc này, bên trong phòng VIP khách sạn Khải Thịnh.

Lục Hi đang hút thuốc, dáng vẻ khoan thai, còn Tần Lam thì vẫn đầy tức giận, thỉnh thoảng cô ta lại trừng mắt với Trương Hà.

Còn bố mẹ của Cốc Tuyết đã thất vọng ngồi bên cạnh, mặt đầy ảm đạm.

Chuyện này ầm ĩ đến tận bây giờ, nghĩ đến nhờ em gái mở miệng giúp đỡ cũng không còn hy vọng gì.

Mà bên đó là đồng nghiệp của Cốc Tuyết, bọn họ cũng không dễ nói, chỉ đành nôn nóng chờ ở đây.

Đúng lúc này, Trương Hà cười nhạo nói: “Sao vậy, cục trưởng còn chưa tới à, có cần tôi gọi điện cho ông ta không?”

Giọng Trương Hà vô cùng châm chọc, trong điện thoại Lục Hi nói mời cục trưởng cục tài chính ăn cơm. Nhưng đã qua nửa tiếng vẫn chưa thấy người nào tới.

Hơn nữa Trương Hà và Tiền Phàm cũng rất rõ, dù là người đứng đầu cục tài chính, mối quan hệ xã giao cũng nhiều không thể nào tính hết, nào có thể tùy tiện để một người tầm thường hẹn đi ra ngoài.

Hơn nữa, chỉ dựa vào hai thanh niên không biết trời cao đất dày cũng có thể quen biết một nhân vật như cục trưởng cục tài chính, quả thật là chuyện cười, bọn họ mà quen được thì mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh.

Lúc này, Trương Phương nói: “Em gái, đám trẻ con chỉ đùa em chút thôi, em lại còn tưởng thật, mau ăn đi”.

Nói xong, Trương Phương gắp cho em gái một miếng hải sâm lớn đặt vào trong bát.

Trương Hà khinh thường nói: “Cả ngày đều ăn mấy thứ này đến ngấy rồi, không muốn ăn”.

Trương Phương ngượng ngùng, vốn dĩ bà ta muốn làm dịu chút bầu không khí, không ngờ em gái không nể mặt chút nào, cứ như vậy không để ý đến mình.

Đúng lúc này, Lục Hi trầm giọng nói: “Các người gấp gáp như vậy là muốn lẩn trốn đi chỗ khác à?”

“Này chàng thanh niên, đừng mở miệng ngông cuồng”, Tiền Phàm vỗ bàn nói: “Nể mặt Cốc Tuyết, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi”.

Nhìn Tiền Phàm nổi giận, Lục Hi nhàn nhạt nói.

“Vậy sao? Ông còn biết nể mặt Cốc Tuyết, nếu ông nể mặt cô ấy thì có thể bảo vợ ông nói với chị gái thế này sao: một đám ngu xuẩn còn tưởng mình là nhân vật lớn? Tôi nói cho ông biết, trong mắt tôi hai người không bằng hai chữ chó má”.

Lời này của Lục Hi liền khiến Trương Hà và Tiền Phàm bùng nổ, mấy năm nay đều là người ta cầu xin bọn họ, từ trước đến nay nói chuyện đều khách khí, nào ai dám nói vậy với bọn họ. Hơn nữa lại còn ở ngay trước mặt đám người thân nghèo hèn này, khiến bọn họ bẽ mặt như vậy, hai người cũng sắp tức phát điên rồi.

Trương Hà vỗ bàn nói: “Tiền Phàm, hôm nay nếu anh không trừng trị mấy thằng nhãi này thì đời này chúng ta không ngóc đầu lên nổi đâu”.

Tiền Phàm liền đứng lên, chỉ vào Lục Hi và nói: “Thằng nhãi, thấy mày là bạn của Cốc Tuyết nên không so đo với mày, nhưng bây giờ xem ra tao phải cho tên lừa đảo mày nhìn thấy chút lợi hại rồi”.

Lục Hi ngây ra, từ lúc nào mình thành lừa đảo vậy?

Đúng lúc đó, Tiền Phàm cầm điện thoại, tìm số bắt đầu gọi.

Một lát sau, điện thoại được kết nối, Tiền Phàm nói: “Sở trưởng Triệu phải không, tôi đang ở phòng một lẻ tám khách sạn Khải Thịnh, ở đây có một tên lừa đảo, các người dẫn hắn đi thẩm tra cặn kẽ đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK