Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 832

Triệu Thâm Hải vừa đưa điện thoại đến bên tai, liền nghe thấy Phù Đồ gầm lên nói: “Triệu Thâm Hải, tao muốn mày chết, mày đợi ở đó cho tao, tao lập tức tới, người ở đó, không một ai được phép rời khỏi, nếu không, tao sẽ diệt cả nhà mày”.

Nói xong, Phù Đồ liền cúp điện thoại, cùng Hoàng Thất đi thẳng đến Nam Thành.

Sau khi nghe xong điện thoại, Triệu Thâm Hải chỉ cảm thấy xương cốt của mình mềm nhũn, đến đứng cũng đứng không vững.

Người này rốt cuộc là ai, tại sao chỉ sau một cuộc điện thoại, anh Đồ lại nổi giận bừng bừng như vậy, phải biết rằng, trong ấn tượng của tất cả mọi người, anh Đồ luôn là sát tinh mặt lạnh, dù có đang giết người cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào, hôm nay bị làm sao vậy?

Trong lòng Triệu Thâm Hải thấp thỏm không thôi, hắn có cảm giác có chuyện không hay.

Lúc này, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hi, tựa hồ sắp nhìn thấy hoa trên mặt Lục Hi.

Mà Lục Hi chỉ nhàn nhã hút thuốc, trên mặt mang theo nụ cười, lúc này Triệu Thâm Hải cảm thấy bản thân dường như đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn.

Nghĩ lại lúc đầu, người này rất thoải mái tự tại, hoàn toàn không cảm thấy bản thân đã rơi vào cảnh nguy khốn, còn giỡn cợt mình, lúc đó Triệu Thâm Hải chỉ cảm thấy anh ta tự cao tự đại mà thôi.

Tuy nhiên, sau một cuộc điện thoại, Triệu Thâm Hải đã thay đổi cách nhìn, hiện tại hắn cảm thấy người họ Lục này thâm sâu khó lường.

“Các người lùi lại”.

Sắc mặt Triệu Thâm Hải tái mét, nói một câu với thuộc hạ của mình.

Thuộc hạ đều ngây ra, có điều lão đại đã có lệnh, bọn chúng đương nhiên phải vâng theo, bỏ hung khí trong tay xuống, lùi lại mấy bước, nhưng vẫn bao vây lấy nhóm người Lục Hi.

Lúc này, Trình Học Phong, Mục Trung Hoa cùng Trương Nguyệt Nguyệt đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, mọi chuyện sao lại thay đổi rồi.

Tuy nhiên, hiện tại có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn, trong lòng bọn họ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì vậy Lục Hi?”, Mục Trung Hoa lén hỏi.

Lục Hi khẽ cười nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, không phải lo lắng, lát nữa sẽ có người tới xử lý bọn chúng, mọi người yên tâm”.

Ba người vừa nghe xong, khẽ nhíu mày, đều cảm thấy lời này của Lục Hi có chút to tát.

Nhưng, bọn họ nhớ lại người của sở công an đó cũng khúm na khúm núm với Lục Hi, vì vậy đối với những lời của Lục Hi, bọn họ cũng tin vài phần.

Mà lúc này, tên tóc vàng ở một bên nhìn đến sắc mặt của Triệu Thâm Hải, sáp đến gần nói: “Đại ca, như này là sao?”

Triệu Thâm Hải không nói một lời liền giơ tay tát vào mặt tên tóc vàng.

Tên tóc vàng bị tát một cái cả người lảo đảo, suýt chút ngã xuống.

Chỉ thấy gã ôm mặt không thể tin được nhìn Triệu Thâm Hải, gã nghĩ không ra, lão đại của mình sao lại đột nhiên đánh mình, chuyện quái quỷ gì thế này.

Nhưng lúc này Triệu Thâm Hải lại căm ghét tên tóc vàng đến tận xương tủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK