Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Kiến Dân nghe xong lập tức nói với Vương Tân Binh: “Người có liên quan đến chuyện này đều không được phép rời đi, còng tay hắn lại cho tôi”.

Lúc này Vương Lục vừa cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng lại nghe thấy những lời này của Trương Kiến Dân, trong lòng ông ta khẩn trương.

Nhưng năm nay ông ta làm không ít chuyện phi pháp, mặc dù ở huyện lị ông ta có quan hệ, nhưng cái quan hệ đó chỉ là phân chó trước mặt người này.

Một khi phía trên tra ra cũng đủ để ông ta chết mấy lần.

Ngay khi ông ta đang suy nghĩ cách đối phó thì Vương Tân Binh đã đi tới còng tay ông ta vào đường ống sưởi bên cạnh.

Vương Tân Binh cũng biết Vương Lục có máu mặt ở huyện lỵ, nếu không chuyện của Vương Lục làm sao anh ta có thể chạy đến nhanh như vậy.

Nhưng ở trước mặt Trương Kiến Dân, thế lực của ông ta cũng không phải thế lực, cho dù ông ta có người chống lưng ở đây, Trương Kiến Dân nói còng tay lại anh ta cũng phải còng.

Lúc này có một bóng người cao lớn mặc cảnh phục vội vàng đi tới trước bàn của đám người Lục Hi, ông ta nói với Trương Kiến Dân: “Bí thư Trương, ông tới rồi”.

Trương Kiến Dân nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ông chính là Tấn Vĩnh Siêu?”
Tấn Vĩnh Siêu liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng, bí thư Trương”.

Ông ta chỉ là một cục trưởng nho nhỏ của huyện lỵ, ông ta biết Trương Kiến Dân, nhưng Trương Kiến Dân căn bản không quen ông ta.

Lúc này, Trương Kiến Dân nói.


“Mấy người này khiếu nại với tôi, có người uy hiếp an toàn thân thể bọn họ, mà các ông nói bọn họ làm người khác bị thương, nếu như vậy các ông làm hiện trường, điều tra chân tướng chuyện này”.

Tấn Vĩnh Siêu nghe xong liền vội vàng nói: “Được, bí thư Trương, tôi lập tức điều tra”.

Sau đó Tấn Vĩnh Siêu nhìn về phía mấy người Lục Hi nói: “Mời các cậu nói qua một lần với tôi về chuyện đã xảy ra”.

Vương Tân Binh đã bắt đầu lấy giấy bút, chuẩn bị làm biên bản.

Tấn Vĩnh Siêu biết có thể ngồi cùng một chỗ với bí thư Trương, chuyện này cơ bản đã được định sẵn, ông ta chỉ cần giải quyết qua mà thôi.

Lúc này Lục Hi nói với Trần Binh: “Nói một chút về chuyện của cậu đi”.

Trần Binh gật đầu, sau đó nói với Tấn Vĩnh Siêu.

“Nhà tôi bị cưỡng chế tháo dỡ, Vương Lục chỉ huy máy xúc nghiền ép bố tôi đến chết, bây giờ vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, tôi nhiều lần khiếu nại tố cáo cũng không có kết quả, tôi chạy đến Tây Kinh khiếu nại tố cáo cũng bị chặn lại, vừa mới quay về, thuộc hạ của Vương Lục là Vương Trung Quân liền dẫn người tới muốn đánh tôi, nếu không có anh Lục ở đó, tôi cũng không biết có thể sống đến lúc này hay không”.

Trần Binh nói xong, trong mắt đã trào nước mắt.

Anh ta đường đường là nam nhi bảy thước, ở chiến trường đẫm máu nhiều năm chỉ chảy máu chứ không đổ lệ.

Nhưng sau khi quay về, chuyện anh ta liên tiếp gặp phải đã khiến cho người tàn tật như anh ta cảm thấy vô cùng bất lực, trong lòng dẫu có ý chí giết địch nhưng không biết làm sao với cơ thể tàn tật, có lòng mà không đủ lực.

Mắt nhìn thấy bố chết thảm, nhưng anh ta lại bất lực không làm gì được, điều này đối với anh ta mà nói là một loại phiền muộn vô cùng.

Mỗi lần nói tới chuyện này, một nam tử hán đã từng mạnh mẽ như anh ta cũng chỉ có thể rơi nước mắt buồn rầu.

Trần Binh nói xong, Tấn Vĩnh Siêu cũng âm thầm than thở, chuyện lớn như vậy, ông ta thân làm cục trưởng đương nhiên biết.

Nhưng phía trên có người đàn áp chuyện này, ông ta cũng không có cách nào khác.

Có điều bây giờ nếu chuyện đã lọt đến chỗ bí thư Trương, ông ta cũng không còn băn khoăn gì.

Tấn Vĩnh Siêu gật đầu nói với Vương Tân Binh: “Đưa Vương Lục tới đối chất với Trần Binh”.

“Vâng”.

Vương Tân Binh buông giấy bút xuống, anh ta dẫn Vương Lục đến.

Ai ngờ chính lúc này.

Vương Lục đột ngột phát ra tiếng, ông ta cựa khỏi còng tay, đồng thời một cước đạp tung cửa sổ bên cạnh, vươn người nhảy ra ngoài.


Chuyện ở đây của ông ta thật sự không thể bị điều tra, Trương Kiến Dân đích thân chủ trì chuyện này, ông ta cũng hiểu, núi cao kia của mình không dựa vào nổi.

Vẫn nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, bỏ trốn xong rồi nói.

Nơi này chỉ là tầng năm, với thân thủ của ông ta hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ cần rời khỏi nơi này, Vương Lục cũng không thèm để ý đến đám người vô tích sự kia.

Hơn nữa mấy năm nay ông ta kiếm không ít tiền, đi đến một nơi xa lạ khác và thay đổi diện mạo cũng có được cuộc sống tốt.

Mắt thấy Vương Lục bỏ trốn, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tấn Vĩnh Siêu bắt đầu rút súng.

Nhưng Vương Lục có võ trong người, thân thủ hết sức nhạy bén, nửa người đã vượt ra ngoài cửa sổ, mắt thấy liền không kịp rồi.

Lúc này chỉ thấy Lục Hi hừ lạnh một tiếng.

“Xuống đây cho ông”.

Một sức mạnh vô hình giống như lưỡi dao sắc bén lại một lần nữa đâm vào đầu Vương Lục.

Vương Lục chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên ngã quỵ.

Lúc này một đám cảnh sát mới hoàn hồn lại, họ vội vàng chạy tới trước cửa sổ kiểm tra, Tấn Vĩnh Siêu liếc mắt nhìn, Vương Lục té xuống trước ngực cắm một thứ đồ, máu tươi chảy ròng ròng, cả người xem ra đã hết cách cứu chữa.

“Mau xuống xem xem”, Tấn Vĩnh Siêu nhìn về phía Vương Tân Binh nói.

“Rõ”.

Vương Tân Binh dẫn người đi xuống kiểm tra, một lát sau anh ta lên báo cáo.


“Dưới tầng có một cái đế bằng xi măng để che nắng, phía trên là ống thép cắm tấm che, Vương Lục ngã xuống đúng lúc ngã lên đó, bị xuyên qua từ sau lưng, đã không còn dấu hiệu sinh tồn”.

Nghe xong Vương Tân Binh báo cáo, Tấn Vĩnh Siêu chỉ cảm thấy nhức đầu một trận.

Sao lại xảy ra án mạng trước mắt bí thư Trương, phải làm sao bây giờ!
Lúc này Trương Kiến Dân hừ lạnh một tiếng nói: “Đây rõ ràng là sợ tội bỏ trốn”.

“Đúng vậy, bí thư Trương, làm thế nào bây giờ?’
Lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Vương Lục chết, thuộc hạ của ông ta vẫn ở đây, vừa rồi còn muốn trừng trị tôi cơ mà”.

Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức nói.

“Có nghe thấy không, lập tức sắp xếp, không chỉ một nhóm của Vương Lục, tất cả liên quan đến thế lực đen đều nghiêm trị toàn bộ, bây giờ tổ chức một chiến dịch đặc biệt càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác.

Tôi thấy huyện Tân An này của các ông đang hỗn loạn lắm”.

Trong lòng Tấn Vĩnh Siêu kinh hãi, sức mạnh của cậu thanh niên này vượt quá sức tưởng tượng.

Một câu nói của anh ta thôi, bí thư Trương lập tức liền tổ chức một trận càn quét băng đảng diệt trừ cái ác.

Hơn nữa, một câu huyện Tân An loạn lắm của bí thư Trương, nói bóng gió chính là chức cục trưởng công an của ông ta không xứng.

Nếu lại làm không xong chuyện này, có thể hình dung ra tiền đồ của ông ta về sau..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK