Chương 1155
Mọi người nhìn thấy Tang Khôn uy thế như vậy không khỏi kính phục sát đất, nhất là đám người lần đầu tiên được nhìn thấy Tang Khôn đại sư tiết lộ pháp ngoại hóa thân, vẻ mặt lại càng sùng bái hơn, hận nỗi không thể lập tức bái ông ta làm thầy. Về phần Lục Hi, anh đã hoàn toàn bị đám đông bỏ qua, dưới trạng thái này của Tang Khôn, lẽ nào anh còn có thể sống sót ư?
Thế nhưng đúng lúc này, Lục Hi lại hừ lạnh một tiếng: “Thứ sặc sỡ lòe loẹt, Viêm Long trảm”.
Cùng với một tiếng quát lanh lảnh của Lục Hi, trường đao trong tay anh chém ra một nhát cách không, một đạo đao khí hỏa diễm hình lưỡi liềm bắn ra, đem theo tiếng xé gió sắc bén, chém về phía Tang Khôn đang chạy tới.
Lúc này, Tang Khôn đột nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm cực độ, trên mặt đao khí hỏa diệm đó có một loại khí tức khiến linh hồn ông ta bắt đầu run rẩy.
Tang Khôn dưới sự kinh hãi, tất cả vũ khí trong tay đều đốt cháy lên, đánh về phía đao khí hỏa diệm đang chém tới đó.
“Ầm!”
Sau một tiếng nổ vang lên, 99 cánh tay của Tang Khôn bao gồm cả vũ khí đều bị chém đứt, đao khí hỏa diệm không chút trở ngại xẹt qua người ông ta, chặt đứt ông ta rơi xuống dưới đất.
Lúc này, toàn trường tĩnh mịch, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Tang Khôn đã ngã xuống, bọn họ không dám tin Tang Khôn đại sư lại chết như vậy, chết khi chưa đến được bên cạnh đối phương.
Sau một hồi lâu mọi người mới nhận thức được sự thật này, lúc này chỉ thấy mấy tông sư còn lại đó vẻ mặt phẫn nộ bao vây Lục Hi, rồi quát lớn nói: “Hắn lại dám giết chết Tang Khôn đại sư, chúng ta cùng lên, băm vằm hắn ra báo thù cho Tang Khôn”.
Lúc này, nhờ có mấy người này cổ động mà lần lượt bao vậy lại, vẻ mặt sát khí đằng đằng.
Mấy tông sư đó chứng kiến Tang Khôn bị giết, trong lòng kinh hãi, nhưng bọn họ cũng bắt buộc phải có phản ứng, bằng không sau này làm sao còn chỗ đứng trong giới võ đạo nữa, nghĩ đến sự lợi hại của Lục Hi, bọn họ liền lập tức cùng nhận thức chung, cùng ra tay vây công Lục Hi.
Anh có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể trở thành đối thủ của nhiều người như vậy được, có đánh cũng mệt đến chết.
Còn các võ giả khác cũng ôm tư tưởng như vậy, có bảy tám tông sư đứng chắn đằng trước, bọn họ phải khiến anh mệt đến chết, bọn họ không tin Lục Hi có thể trở thành đối thủ của nhiều người như vậy.
Lúc này, Lục Hi nhìn những người này, lắc đầu ngao ngán nói: “So với nước Hoa Hạ chúng tôi, các người vẫn còn kém xa lắm, nhớ ban đầu bọn họ thà rằng một mình chết trận cũng không muốn vây công Somrai, nhìn các người đi, haiz, so sánh thì tôi lại phát hiện ra đám người Ân Bặc còn tốt chán, xem ra hôm đó nên ăn một bữa cơm với họ”.
Nhớ đến khí phách của đám Vương Hổ, Triệu Cần Thiên, Ân Bặc, Phù Đồ, Lục Hi lại tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
Còn lúc này, đám người này làm gì có tâm trí mà tán gẫu với anh, tám tông sư cùng quát lên một tiếng rồi đồng thời đánh về phía Lục Hi, ai ai cũng hừng hực khí thế, vô cùng hung hãn.
Những người khác cũng dùng các loại vũ khí, chằm chằm như hổ rình mồi phía sau, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cho Lục Hi một đòn trí mạng.
Lục Hi chỉ cười khẩy nói: “Somrai lạm sát ở nước Hoa Hạ tôi, hôm nay tôi sẽ trả lại cho các người”.
Nói rồi trên người Lục Hi bùng phát ngọn lửa màu vàng cao ba mét, trường đao trong tay vung lên, chém giết loạn xạ trong vòng vây của hàng trăm người.
Những nơi trường đao của Lục Hi đi qua gần như không có gì địch nổi, dưới sự chống đỡ của đám tông sư đó, bị đao pháp sắc bén quỷ dị của anh chém cho tim phổi rách cả ra, chỉ biết chống đỡ chứ không hề có khả năng đánh trả.
Còn những kẻ lâu la thì Lục Hi chỉ cần tùy tiện một đao, đao khí đã đủ để cắt đôi thi thể của đám người đó, phơi thây tại chỗ.
Lúc này, tám tông sư đang vô cùng hoảng sợ, cũng không màng đến sẽ đả thương tới người phe mình mà lần lượt thi triển lĩnh vực của mình, còn Lục Hi thì căn bản không hề coi sở trường của họ ra gì, vừa vặn xông vào, đổ ập xuống một đạo nữa.
Nháy mắt đã có hai tông sư nữa bỏ mạng dưới trường đao của Lục Hi, những người khác lại càng chết mấy chục người.
Lúc này, đám người này đã run sợ, sinh ra ý định rút lui.
Trong lòng họ, Lục Hi hoàn toàn chính là một sát thần, căn bản không ai có thể ngăn cản được anh, trừ khi là đích thân quốc sư ra trận.
Thế nhưng, Lục Hi đang hứng khởi giết chọc làm sao có thể cho họ toại nguyện, chỉ thấy anh xẹt qua như một con du long trong đám người, những nơi đi qua liền có người ngã xuống.
Sau một hồi lại có thêm hai vị tông sư nữa bị phân thây, các võ giả khác lại chết thêm mấy chục người nữa.
Đám người đã hoàn toàn sợ hãi, chỉ thấy bọn họ kêu lớn lên rồi lũ lượt bỏ chạy tán loạn, ngay đến bốn tông sư còn lại cũng không màng đến sĩ diện nữa mà bắt đầu chạy trối chết, tính mạng quan trọng, sĩ diện là cái thá gì chứ.
Lúc này Lục Hi mới kiềm chế sát khí, dừng tay lại, liếc mắt nhìn một lượt thi thể khắp nơi, hừ lạnh một tiếng.
Đúng trong lúc này thì nghe thấy một tiếng hô lớn từ bên ngoài.
“Quốc sư tới”.
Cùng với tiếng hô, đám người đang bỏ chạy tứ phía lập tức dừng lại, từ xa đã quỳ xuống dưới đất.
Lục Hi nhíu mày, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc trang phục của quan thị vệ hoàng gia, tay cầm đại kích, chậm rãi đi tới, phía sau có một chiếc kiệu tám người khiêng từ từ đi vào quảng trường, trông cực kỳ bá khí.