Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 378

Nói xong Lục Hi lại giẫm nát lồng ngực Miêu Ác.

Miêu Ác trước đó vì muốn gọi con rết ra ngoài đã hao phí hơn phân nửa tu vi, lại bị con rết hấp thụ phần lớn máu tươi cùng tinh khí cho nên sớm đã suy yếu đến cùng cực.

Bây giờ lại bị Lục Hi giẫm một cước, ông ta hoàn toàn không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể hét lên một tiếng, toàn bộ lồng ngực bị giẫm nát, ngoẹo đầu chết ngay tại chỗ.

Lục Hi nhìn Miêu Ác đã chết, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Đối với loại người tán tận lương tâm như thế này, có giết chết cũng không đáng thương tiếc.

Sau đó Lục Hi chậm rãi đi tới bên cạnh xác con rết cười nói: “Con mợ nó, với chút thực lực này của mày mà cũng dám đối đầu với ông đây sao?”

Xong việc Lục Hi liền niệm long ngữ khiến cho xác con rết biến mất.

Đám người Vương Trạch Nham lại cả kinh nhìn xung quanh nhưng không thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Hi.

Giờ phút này ở tế đàn Long thần, Lục Hi đã đem con rết ném vào trung tâm tế đàn, Long thần lực rơi xuống, xác con rết liền chuyển hóa thành thần ân.

Không chút do dự, Lục Hi đổi thần ân thành dị không gian, thứ đó thật sự rất tiện lợi, hơn nữa anh còn ngọc tủy dự phòng cho nên không có gì phải băn khoăn.

Sau khi đổi được dị không gian, vẫn còn dư lại một phần năm thần ân, Lục Hi suy nghĩ một chút rồi liền rời khỏi tế đàn Long thần.

Với chừng đó thần ân thì muốn đổi thành đan thối thể cũng không đủ, chi bằng cứ tích trữ lại thì tốt hơn. Thần ân khó tìm, dù chỉ lãng phí một chút thì Lục Hi cũng cảm thấy đau lòng.

Sau khi rời khỏi tế đàn Long thần, Lục Hi lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Thấy Lục Hi xuất quỷ nhập thần, đám người Vương Trạch Nham không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác.

Lục Hi hoàn toàn không để ý tới bọn họ, chỉ phóng một cái nhảy xuống hồ rồi biến mất.

“Hả, sao lại thế này?”, Vương Trạch Nham kinh hãi nói.

Tất cả đều bối rối không hiểu tại sao Lục Hi lại nhảy xuống hồ nước này.

Chỉ có Triệu Binh cau mày, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Chuyện mà cao nhân làm chúng ta không thể nào đoán được”.

Vương Trạch Nham trợn mắt nhìn gã nói: “Nói cũng như không”.

Lưu Thiếu Khôn ở bên cạnh nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Sao chúng ta không chạy đi?”, Lạc Lạc hoảng sợ nói.

Ở đây đã có nhiều người chết như vậy, bọn họ lại từng xúc phạm đến Lục Hi, bây giờ nguy hiểm không còn, Lục Hi cũng đã nhảy xuống hồ nước không thấy, đây là thời cơ tốt nhất để bọn họ rời đi.

Vương Trạch Nham dao động, bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào?

Đợi khi Lục Hi ra ngoài, nếu như anh muốn tìm bọn họ tính sổ thì chỉ sợ kết cục của bọn họ cũng không khác gì tông sư hay chân nhân ở bên kia.

“Được”, Vương Trạch Nham nhìn về phía hồ nước mà Lục Hi vừa nhảy vào, mấy phút sau không thấy có dấu hiệu gì thì liền lập tức nói: “Chúng ta mau rời đi, tôi đã chán ngấy nơi này rồi”.

Đêm nay bọn họ đã nhận lãnh đủ sự sợ hãi, tính mạng của bọn họ mấy lần như chỉ mành treo chuông, nếu không phải có Lục Hi cường đại ra tay thì bọn họ đã thành tế phẩm cho rết ăn rồi.

Tuy nhiên bọn họ đã nhiều lần khiêu khích xúc phạm Lục Hi, cũng tính là đã gây thù chuốc oán với anh, Lục Hi muốn giết bọn họ chính là chuyện vô cùng đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK