Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đúng lúc này trong lòng anh lại khẽ động, phát hiện có người nhìn trộm, ngay lập tức thần thức liền tuôn ra như biển.

Việc duy trì hoạt động của thần thức trong thời gian dài đối với anh cũng là một gánh nặng rất lớn, bởi vậy trong hoàn cảnh bình thường Lục Hi sẽ không triển khai thần thức, bằng không với tu vi của anh thì cũng không chống đỡ nổi.

Ở trong cảnh giới của mình anh đã có thể cảm nhận được một số nguy hiểm tiềm ẩn đang diễn ra xung quanh, vì vậy trong khi anh đang cảnh giác thì thần thức cũng tràn ra.

Một lát sau, tình hình của những quân nhân ẩn nấp trong thung lũng cách đó vài dặm đều đã nằm trong đầu của anh.

Lục Hi nhíu mày châm một điếu thuốc, đi tới trước mặt Hạ Nguyên Phi cùng Thạch Kế Đông chậm rãi nói: "Không thể đi tiếp, phía trước có mai phục".

"Nhóc con, đừng nói bừa, chúng ta sắp tới nơi rồi, hơn nữa nơi này hoang sơn dã lĩnh, làm gì có ai mai phục chứ?", Hạ Nguyên Phi bất mãn nói.

Cùng lúc đó, Hạ Huyên Huyên đang đổ mồ hôi nhễ nhại cũng tỏ ra khinh thường nói.

"Ây dà, một kẻ hèn nhát giờ đã trở thành một nhà tiên tri rồi sao? Chẳng phải có người nào đó vừa gặp nguy hiểm thì liền trốn trước hay sao? Còn ở đây muốn dọa ai?"
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Hạ Huyên Huyên thì Lục Hi lại cảm thấy đau đầu, không biết cô gái này sao lại có thành kiến lớn như vậy với anh, chẳng lẽ là vì anh chống đối ông nội của cô ta sao?
Lắc lắc đầu, Lục Hi không để ý tới cô ta nữa, chỉ nói tiếp: "Phía trước không xa có ít nhất 30 quân nhân được trang bị vũ trang hạng nặng.

Nếu không có biện pháp thì chắc chắn sẽ có thương vong".


"Nói hưu nói vượn".

Hạ Nguyên Phi tức giận nói.

"Tuổi còn trẻ mà chỉ biết ăn nói bừa bãi, người ở đây còn hiếm thấy, ở đâu ra quân nhân vũ trang hạng nặng, đúng là nực cười".

Lục Hi thở dài nói: "Có thể đã có người nhanh chân tới trước rồi phát hiện ra di tích thì chuyện này cũng là bình thường".

Hạ Nguyên Phi khinh thường liếc Lục Hi, vẻ mặt kiêu ngạo nói.

"Di tích này là công trình mà tôi đã dày công nghiên cứu trong nhiều năm, không thể có người khác biết về nó.

Đừng có ở đây làm trò cười nữa".

Lục Hi cau mày thật sâu, cân nhắc lợi hại trong việc này.

Đám quân nhân phía trước được huấn luyện chặt chẽ cũng được trang bị đầy đủ.

Trong cảm giác của anh thì rõ ràng đó chính là một phân đội chiến đấu hạng nhất.

Ở nơi hoang sơn dã lĩnh lại xuất hiện một phân đội chiến đấu, ngoài lý do vì di tích này mà đến thì Lục Hi thật sự không thể nghĩ ra được còn lý do gì khác để giải thích cho chuyện này.

Nhưng đám người Hạ Nguyên Phi hiển nhiên là không tin lời anh nói, nếu như tiếp tục tiến lên và xảy ra giao tranh thì phe mình chắc chắn sẽ chịu thiệt hại bởi vì nhân lực và vũ khí không đủ.

Mặc dù bên cạnh có Thịnh Quốc An nhưng Lục Hi cũng cảm giác được có một người khác trong thung lũng có khí tức cực kỳ mạnh mẽ, không thua kém một chút nào, thậm chí còn mạnh hơn, gần như đã tiến vào cảnh giới bán bộ tông sư rồi.

Cho nên trong tình hình này Thịnh Quốc An hoàn toàn không phải là nhân tố đáng để cân nhắc, người kia hoàn toàn có thể chiến thắng được ông ta.

Bản thân anh thì tất nhiên là không sao, cho dù đối phương có bao nhiêu người thì Lục Hi cũng tự tin có thể một mình quét sạch toàn bộ.

Nhưng vấn đề là bên cạnh anh còn có một đám người già cùng phụ nữ.

Một lát sau nếu như phải chiến đấu thì anh còn phải bảo vệ cho những người này, khó tránh khỏi tình huống bị vướng tay vướng chân, không cẩn thận còn có thể để cho những người này gặp phải thương vong, anh nghĩ sao cũng không nhẫn tâm.

Hơn nữa, mấu chốt của vấn đề này chính là những người này hoàn toàn không hề tin anh, đến lúc đó nếu như bọn họ không nghe sự sắp xếp của anh thì mọi việc lại càng trở nên khó xử lý hơn.


Trong lúc Lục Hi đang suy nghĩ thì đã nhìn thấy Thịnh Quốc An bước tới chậm rãi nói.

"Chúng ta sẽ khởi hành sau khi nghỉ ngơi một chút, ngay cả khi phía trước có mai phục thì tôi cũng có thể ứng phó được.

Mọi người không cần lo lắng".

Thịnh Quốc An nói xong thì thản nhiên liếc nhìn Lục Hi một cái.

Hạ Nguyên Phi nghe vậy lập tức cười nói: "Có ông Thịnh ở đây thì tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì rồi".

Trong sự cố bầy sói đêm qua, Thịnh Quốc An đã thể hiện bản lĩnh của mình, ngoài sự ngưỡng mộ thì mọi người đều rất tin tưởng vào ông ta, lời nói của ông ta tất nhiên mọi người sẽ không hề nghi ngờ, còn Lục Hi thì hoàn toàn ngược lại, ai lại đi tin lời của một kẻ nhát gan chứ?
Nhìn thấy thái độ của mọi người thì trong lòng của Lục Hi cũng khẽ dâng lên một chút tức giận, nếu như đã không tin anh vậy thì cứ đợi chịu khổ đi, đến lúc đó xem các người còn có thể nói thế nào.

Ngay lập tức Lục Hi quay người bước sang một bên rồi tựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Lúc này, ở trong thung lũng.

Gonzalez liên tục báo cáo tình hình cho Julien, Julien chỉ lạnh lùng suy nghĩ.

Ông ta theo đuổi thuật luyện đan của Hoa Hạ là bởi vì bản thân ông ta, cũng có thể nói là vì cả gia tộc của ông ta.

Gia tộc của ông ta là một gia tộc quyền quý, có bề dày lịch sử cùng điều kiện vượt trội.


Tuy nhiên, gia tộc của ông ta cũng có một khiếm khuyết chết người, đó là bệnh tim di truyền.

Người trong gia tộc đều bị dị tật ở tim từ khi sinh ra, bản thân ông ta cũng là nạn nhân của căn bệnh di truyền này.

Đối với loại bệnh này, y học hiện nay vẫn chưa có biện pháp chữa trị.

Lẽ ra Julien đã chết từ lâu nhưng với tư cách là chủ gia tộc ông ta đã dùng rất nhiều tiền để mời đội ngũ bác sĩ hàng đầu nước Anh cấy ghép tim cho mình.

Mặc dù hình thức phẫu thuật này vẫn còn mới mẻ và tỷ lệ thành công không cao nhưng Julien đã thành công.

Tuy nói rằng cuộc phẫu thuật đã thành công nhưng bác sĩ cũng đã nói ông ta không thể sống được thêm bao lâu nữa.

Có thể một ngày nào đó quả tim được cấy ghép của ông ta sẽ bị cơ thể đào thải, đến lúc đó chúa cũng không cứu được ông ta.

Julien không còn cách nào khác ngoài việc chuyển sang nghiên cứu trung y khi tây y đã bất lực.

Sau đó ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng nhiều truyền thuyết khác nhau của trung y thực sự quá huyền diệu, đặc biệt là thuật luyện đan còn có khả năng cải tử hoàn sinh.

Mặc dù không biết có phải thật hay không nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì ông ta cũng sẽ không từ bỏ, vì vậy ông ta đã bắt đầu thu thập tất cả thông tin có liên quan đến trung y và thuật luyện đan, đó cũng chính là lý do mà ông ta đến Hoa Hạ ngày hôm nay..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK