Cái gì mà khuyên bảo sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân gì chứ?Rồi là tà phái muốn làm gì thì làm chứ? Cái bộ dạng giả dối lôi kéo người của Trác Thiên Ưng chỉ có thể đối phó được với loại thiếu niên như Dương Nhất kia, chứ còn đặt bên tai Từ Ngôn, chẳng khác nào con chó đánh một cái rắm, căn bản không đáng cắc bạc nào.
Kể cả thanh Hàn Thiết đao này nữa.
Đao này tốt, nhưng cũng không mạnh mẽ hơn thanh bảo kiếm lúc trước là bao. Có chuyện lấy đao đổi kiếm cũng muốn thi triển thủ đoạn lôi kéo lòng người. Ngoại trừ việc khiến Từ Ngôn càng thêm kiêng kị một kẻ tâm cơ thâm trầm như vậy ra, căn bản chẳng còn tác dụng gì nữa cả.
Cái thủ đoạn lừa dối lòng người của môn chủ Quỷ Vương môn này khiến cho Từ Ngôn cảm nhận thêm được thế nào là lòng người hiểm ác. Chẳng những hắn thấy được lòng người hiểm ác, còn nhìn thấy vô số oan hồn đang gào khóc.
Nếu chỉ là thủ đoạn lôi kéo thông thường, Từ Ngôn sẽ không sinh ra cảm giác chán ghét đến như vậy. Hắn chán ghét Trác Thiên Ưng kia, là vì nhìn thấy được vố số oan hồn đang vây quanh lão.
Phải có oan khuất và oán hận cực lớn mới khiến người chết hóa thành oan hồn. Đám Nguyên Sơn phỉ chuyên làm chuyện ác chết lần đó cũng không có mấy người thành oan hồn, nên có thể thấy được những người chết trong tay Trác Thiên Ưng chắc chắn phải rất thê thảm. Phải thê thảm hơn đám Nguyên Sơn phỉ bị độc sát bằng kịch độc Câu Vẫn gấp mười, gấp trăm lần!
Căn bản Từ Ngôn không thể nghĩ ra phải thê thảm thế nào mới hình thành nhiều oan hồn đến vậy. Nhưng hắn có thể chắc chắn một điểm, Trác Thiên Ưng là hạng người lòng dạ độc ác, hơn nữa còn tàn nhẫn đến mức người thường không cách nào tưởng tượng ra được.
Oan hồn không tán, lại không làm Trác Thiên Ưng tổn thương chút nào. Không biết trên người vị môn chủ Quỷ Vương môn này mang theo bảo bối gì, hay vì sát khí của lão quá nặng khiến oan hồn chỉ có thể vờn quanh mà không làm lão bị thương được.
Nhìn rõ được tâm tính của Trác Thiên Ưng, Từ Ngôn càng giả bộ thêm cẩn thận hơn nữa.
Khi hắn ngẩng đầu lên, vẻ chán ghét trong đáy mắt không còn. Trong ánh mắt, ngoại trừ vẻ mừng rỡ vì đoạt được bảo đao thì chỉ có kích động vì cái chức vị Thái Bảo có được mà thôi.
Bàn về lừa dối lòng người, Từ Ngôn không cách nào ngang được với con cáo già môn chủ Quỷ Vương môn. Thế nhưng nói về giả bộ heo, trên đời này chỉ có duy nhất mình hắn có thể giả bộ giống nhất.
Bởi vì hắn chính là một con heo.
Nghi thức dâng trà đầy kết thúc vui vẻ, bốn vị Thái Bảo mới được thêm vào lại thành đầy đủ mười tám vị Thái Bảo như cũ. Trác Thiên Ưng cũng không nói chuyện với đám tiểu bối này quá lâu, lão khoát tay để đám huynh đệ bọn hắn tự ăn mừng một phen.
Rời khỏi đại sảnh, Trác Thiếu Vũ ra dáng lão đại ca, kéo đám huynh đệ đi thẳng vào trong mảnh sơn trang.Gã chỉ vào mảnh sơn trang to lớn này, bảo bốn người Từ Ngôn chọn lấy chỗ ở cho mình.
Mười tám Thái Bảo, cần phải ở trong sơn trang này đấy.
Lý Thanh và Mã Đằng không khách khí chọn cho mình một tòa lầu các tao nhã lịch sự. Dương Nhất càng vui vẻ chọn ngay một tòa nhà hai tầng. Còn Từ Ngôn, sau khi đi khắp từ đông sang tây, lại chọn lấy một tòa viện lớn có khuôn viên khá rộng, lại sát ngay rìa sơn trang. Chỉ cần từ đó nhảy ra khỏi tường việnlà hắn có thể rời khỏi sơn trang được.
Người có chí riêng, Trác Thiếu Vũ không quan tâm đến chuyện đám đệ đệ ưa thích ở chỗ nào, chỉ cần trong sơn trang là được. Đợi bốn người chọn chỗ xong, vị đại Thái Bảo này quyết định cưỡi ngựa trở lại Phong Sơn thành, tìm quán rượu lớn nhất nơi đây mở tiệc chiêu đãi bốn nghĩa đệ mới gia nhập.
Tiệc rượu của đám người trẻ tuổi, tất nhiên phải càng náo nhiệt càng tốt. Mười tám Thái Bảo cùng xuất hiện, có thể hoành hành khắp Phong Đô mà không phải kiêng dè bất cứ gì.
Một đường bụi mù cuồn cuộn, mười tám con khoái mã vọt vào Phong Đô. Bọn họ không đến quán rượu lớn nhất mà đến thẳng Mai Hương lâu, bởi khi đại Thái Bảo chiêu đãi thì Từ Ngôn bèn phản đối, nói là bọn đệ đệ phải mở tiệc chiêu đãi các huynh trưởng mới đúng. Vì vậy hắn vỗ ngực nói Mai Hương lâu là nơi buôn bàn của nhà hắn, một mực đòi làm chủ bữa tiệc này.
Uống rượu tại thanh lâu, tất nhiên vẫn náo nhiệt không khác ở quán rượu.
Vừa nhìn thấy Từ Ngôn hùng hổ dẫn theo mười bảy Thái Bảo quay về, Vương Bát Chỉ giữ cửa thiếu điều muốn quỳ xuống gọi bọn họ là gia gia. Hết rào trước đón sau lại vội vàng hầu hạ đám Thái Bảo gia, đến gã sai vặt bưng thức ăn cũng bị gã đuổi qua một bên.
Cơ hội tốt để vuốt mông ngựa thế này, bỏ lỡ thì gã còn được gọi là Vương Bát Chỉ sao?
Ỷ vào quan hệ với Từ Ngôn, Vương Bát Chỉ lăn lộn trước đám Thái Bảo đến mòn cả mặt. Chỉ bưng rượu vài lần đã khiến Vương Bát Chỉ lâng lâng, ánh mắt nhìn Từ Ngôn cũng khác lạ, lúng liếng long lanh khiến Từ Ngôn sợ đến mức muốn bỏ chạy. Hắn thật sự sợ tên này sẽ hiến thân phụng bồi, bởi vì đến đám hoa khôi đầu bảng đều bị gã đẩy hết ra phía sau.
Cuối cùng nhị Thái Bảo đã quá chán ngán phải nhìn cái bản mặt của Vương Bát Chỉ, chửi bới vài câu đuổi gã đi. Gian lầu các mới được thanh tĩnh lại.
Mồi ngon rượu ngọt, ca múa từng bừng, lần chiêu đãi này không dưới ngàn lượng bạc. Ngoại trừ Từ Ngôn, mười bảy Thái Bảo còn lại đồng loạt rời đi. Trước khi đi Trác Thiếu Vũ đầy men say còn vỗ vỗ vai Từ Ngôn nói hắn nên tranh thủ chuyển vào sống trong sơn trang, thân cận với các huynh đệ hơn, hơn nữa công pháp trong Quỷ Vương môn vô số, nếu muốn có một thân bản lĩnh thì không nên sống mãi trong thanh lâu được.
Từ Ngôn cúi đầu khom lưng đưa tiễn đám huynh đệ này. Khi hắn trở về chỗ ở thì đã thấy Mai Tam Nương đợi sẵnở đó.
Sau khi khai báo rõ ràng một phen với Tam tỷ về thân thế của mình hiện giờ, Từ Ngôn còn lộ ra đầy vẻ thoải mái. Nhìn bộ dạng Từ Ngôn như vậy, Mai Tam Nương không nói thêm gì nữa. Dù sao những Thái Bảo kia đối đãi với Từ Ngôn không tệ, lúc trước nàng có chút bận tâm nhưng bây giờ đã an tâm hơn nhiều.
Người thì thường đi đến chỗ cao. Cho dù là tà phái làm việc không câu nệ tiểu tiết, rất nhiều người cầu còn không được cái vị trí Thái Bảo của Quỷ Vương môn kia. Còn chuyện Từ Ngôn lúc nào giải khai được Tam mạch, Mai Tam Nương cũng chỉ là một nữ nhân, không biết nhiều về chuyện này nên cũng chưa từng hỏi qua.
Mai Tam Nương đi rồi, một mình Từ Ngôn ngồi trước cửa sổ, hai mắt thanh tịnh, lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Không phải hắn cao hứng nhất thời mà mở tiệc chiêu đãi đám Thái Bảo tại Mai Hương lâu, mà là hắn cố ý. Bởi nếu thủ hạ của Trác Thiếu Vũ có thể chờ sẵn tại cổng Mai Hương lâu, có nghĩa là lai lịch của hắn cũng đã bị dò ra. Cứ che che giấu giấu, không bằng vào thẳng vấn đề, trực tiếp chiêu đãi đám Thái Bảo một bữa no nê tại Mai Hương lâu. Trong lúc tiệc rượu, hắn cũng nói sơ qua về quan hệ giữa mình và Mai Tam Nương.
Hắn chỉ nói nhà mình vốn là nhà giàu ở biên cảnh Tề quốc, lúc nhỏ đã tập luyện võ nghệ rồi. Nhưng không biết nhà hắn đã đắc tội với ai mà phải rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, sau gặp được Tam tỷ cũng đang trong tình cảnh chán chường. Hai tỷ đệ lúc này mới nương tựa lẫn nhau, mở thanh lâu mua bán. Mãi cách đây không lâu, hắn mới phát hiện mình vậy mà đã giải khai được Tam mạch.
Những gì hắn trải qua không có gì lạ, đám Thái Bảo nghe xong cũng lọt qua lỗ tai kia đi mất, không ai hỏi thêm.
Mấy năm nay nhà tan cửa nát nhiều lắm, nhất là nhà giàu đại hộ. Đừng thấy bọn hắn buôn to bán lớn, nếu không có chỗ dựa thì lúc nào cũng có thể hỏng bét cả. Còn về phần vô tình giải khai Tam mạch thì không ai tin được, cũng may Từ Ngôn từng nói hồi bé đã tập võ rồi.
Võ giả không hiểu rõ về Lục mạch không ít, nên đã có nhiều trường hợp vô tình cứng rắn giải khai mạch môn. Cho nên đến đại Thái Bảo cũng không nghi ngờ về đoạn thân thế mà Từ Ngôn tạo ra này.
Quả thật Trác Thiếu Vũ không chút nghi ngờ. Hoặc nói chính xác, căn bản gã không cần phải nghi ngờ.
Tại một nơi sâu bên trong sơn trang Quỷ Vương môn. Đại Thái Bảo vốn say như chết, lại đang đứng sau Trác Thiên Ưng, trong phòng lớn không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lùng rọi xuống qua khung cửa sổ.
“Thiếu Vũ. Con nói xem, hai tên Từ Ngôn và Dương Nhất kia, nên bắt đầu từ tên nào thì thích hợp nhất?” Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm của Trác Thiên Ưng chậm rãi vang lên.
“Tuổi tác Dương Nhất nhỏ nhất, tu vi hắn mai sau còn có thể vượt qua Từ Ngôn. Phụ thân đại nhân chỉ cần lưu lại một hạt giống tốt là đủ rồi. Đám còn lại để bọn chúng tự sinh tự diệt đi.” Ánh mắt Trác Thiếu Vũ khẽ chuyển động, nói nhỏ: “Còn cần bao nhiêu Tiên Thiên Tam mạch nữa thì huyết đan của phụ thân đại nhân mới đại thành?”
Trác Thiên Ưng lắc đầu, vẻ mặt âm trầm. Lão nặng nề thở dài một hơi, như tự nói với mình: “Chân khí Tiên Thiên Tam mạch có tác dụng với vi phụ cực kỳ nhỏ bé. Có thể giúp huyết đan của ta đại thành, may ra phải là Tiên Thiên Ngũ mạch trẻ tuổi, hoặc là…Tông sư!”