Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Ngôn tham chiến, Khâu Hàn Lễ càng rơi vào hạ phong.

Trưởng lão Tự Linh đường nhìn thấy Từ Ngôn quả thật ra tay, trong lòng âm thầm cười lạnh. Chỉ cần giết mất Khâu Hàn Lễ, đoạt được pháp bảo Lưu Kim đỉnh, lão sẽ chẳng phân chia cho Từ Ngôn một nửa như đã nói.

Tự Linh đường vốn đã có mối thù truyền kiếp không cách nào hóa giải với Từ Ngôn, có thể lợi dụng Từ Ngôn một lần coi như thay Tự Linh đường xả một cơn giận mà thôi.

Vị Trưởng lão Tự Linh đường kia phấn chấn tinh thần tung phi kiếm ra, đồng thời miệng hô lên một tiếng. Đỉnh đầu lão lập tức xuất hiện một đàn quạ quái dị chừng ba bốn mươi con, hình thể to lớn, mỏ đỏ như máu.

Trưởng lão vừa động thủ, đám đệ tử Tự Linh đường cũng đồng loạt thúc giục phi kiếm linh cầm. Chung quanh Khâu Hàn Lễ lúc này như thể có bách thú nhấp nhô, nháy mắt đã bị các loại Linh cầm bao phủ.

Cũng may có pháp bảo Lưu Kim đỉnh hộ thân, đối mặt với đánh giết lăng lệ ác liệt của Tự Linh đường mà Khâu Hàn Lễ nhất thời không bị thua cuộc, có điều cơ bản không cách nào có thể chuyển bại thành thắng được.

Chỉ có cường giả cảnh giới Nguyên Anh mới chân chính khống chế pháp bảo được, dù tu sĩ Hư Đan có luyện chế ra ra thì cũng không thể phát huy ra uy lực chính thức của pháp bảo. Cho nên dù Khâu Hàn Lễ có tế ra Lưu Kim đỉnh rồi thì cũng chỉ có thể cách lòng bàn tay lão chừng nửa thước, cũng tương tự như tình huống Lâm Tiểu Nhu tế ra pháp bảo lúc trước vậy.

Trúc Cơ khó có thể chế ngự kiếm, Hư Đan càng khó khống chế pháp bảo. Đây là thường thức trong giới tu hành. Bởi vì uy lực của pháp bảo quá lớn, tu hành giả cảnh giới Hư Đan rất khó thúc giục được. Mặc dù có dùng đến pháp bảo cũng khiến uy lực hạ thấp xuống vài lần.

Chỉ có đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mới chân chính tế ra pháp bảo đả thương địch thủ được.

Lão đầu quật cường, càng lâm vào hiểm địa, tính tình nóng nảy càng thêm quật cường. Thậm chí lão liều mạng mặc kệ bị hao tổn bởi pháp bảo, miệng hừ lạnh một tiếng huy động tay kia ra, lập tức có một tấm lưới lớn chói sáng bay ra từ ống tay áo bay thẳng đến đàn quạ kia.

Một tràng ken két giòn vang, tấm lưới tới quá nhanh, hơn ba mươi con quạ đều bị tóm gọn vào lưới. Sau đó ánh sét lóe lên hòa cùng với tiếng quạ quái dị kêu rên, một mùi khét lẹt truyền đến...

Lưới vàng có chứa ánh sét này phản kích xuất kỳ bất ý, đánh trọng thương toàn bộ đàn quạ. Thậm chí có chừng mười con quạ nhỏ hơn còn bị đốt trụi cả lông lá, toàn thân khét lẹt rớt xuống.

"Lão thất phu!"

Đàn quạ thương vong vô cùng nghiêm trọng, trưởng lão Tự Linh đường lập tức nổi giận, run tay tế ra ba thanh trường kiếm, trước sau đánh vào một điểm duy nhất trên màn sáng phòng ngự. Nhất thời, tràng tiếng nổ giòn vang, ánh lửa bắn tung tóe không ngừng.

Một lần phản kích của Khâu Hàn Lễ không chỉ khiến bên phía chính phái thêm hung mãnh vây giết mà còn rước lấy tử thủ của trưởng lão Tự Linh đường. Lão ta chuyên chọn một điểm để công kích, còn có đám đệ tử môn hạ dốc sức liều mạng khống chế Linh cầm cắn xé phòng ngự, cộng thêm Từ Ngôn tấn công mạnh mà màn sáng phòng ngự của Lưu Kim đỉnh nhanh chóng xuất hiện từng vết nứt hẹp dài.

Ken két.

Rặc rặc!

Theo một kiếm toàn lực của Từ Ngôn, màn sáng trong suốt tích tắc vỡ vụn ra, Lưu Kim đỉnh cũng mờ ảo cả đi.

Phù!!!

Tiếng gió hòa cùng với tiếng màn sáng vỡ tan, Khâu Hàn Lễ há mồm phun ra một viên đan mờ ảo. Sau một khắc, viên đan bùng lên ánh lửa dữ dội, luồng khí nóng kinh khủng lập tức bao phủ cả chiến trường.

Phun ra Hư Đan, vận dụng Đan hỏa, xem như Khâu Hàn Lễ đã liều mạng mình.

Chỉ khi bất đắc dĩ lắm thì tu hành giả đạt tới cảnh giới Hư Đan mới phun Hư Đan ra đối địch. Nhất là loại hỏa diễm Đan hỏa dùng luyện đan luyện khí cực kỳ thuận tay này, là dùng để đối địch coi như được không bù mất.

Đan hỏa không phải là vô tận.

Hỏa diễm này đến từ Hư Đan, Hư Đan càng cường đại mới càng có nhiều đan hỏa. Một khi tiêu hao quá, hỏa diễm bên trong Hư Đan bị hao hụt sạch sẽ thì trưởng lão Hư Đan rất có khả năng bị trọng thương, thậm chí cảnh giới cũng sẽ phải ngã xuống.

Hư Đan sinh hỏa, Đan hỏa uẩn dưỡng Hư Đan.

Đây là một loại mà nói hỗ trợ lẫn nhau, cho nên dù Hư Đan bị tổn thương hay Đan hỏa hao tổn hết đều là mối nguy hiểm vô cùng với cường giả Hư Đan.

Dùng Hư Đan chiến đấu đã nói rõ Khâu Hàn Lễ bị đẩy tới đường sinh tử. Tạo nghệ luyện khí của lão cực cao, nhưng đánh nhau cũng là sở đoản. Điểm này lão giống hệt Từ Trạch.

Thấy được Hư Đan và Đan hỏa, trưởng lão Tự Linh đường đầy vui mừng, lão ta biết đối phương đang đang liều đánh cược một lần. Chỉ cần đánh trọng thương đối phương, nhất định lão sẽ đoạt được pháp bảo Lưu Kim đỉnh tới tay!

"Xích vũ Hỏa Nha!"

Trưởng lão Tự Linh đường hét to một tiếng, trường bào bỗng nhiên phình to ra, phía sau lưng lão ta như thể biến thành một cái bao lớn.

Bành một tiếng, quần áo phần lưng lão ta vỡ vụn, một con quạ quái dị to hơn hơn một trượng từ phía sau lưng trưởng lão Tự Linh đường kia chui ra. Cánh quạ dài hơn ba trượng sải ra, nhìn qua đầy kinh người.

"Pháp môn hóa thú!"

Âm thanh gào to vang lên, trưởng lão Tự Linh đường cũng phi thân lên, đâm thẳng vào mình con quạ kia. Sau đó lão bị hai móng vuốt của con quạ đó chụp lấy, rồi chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Pháp môn kỳ dị này khiến Từ Ngôn vô cùng hiếu kỳ, chẳng qua khi mắt trái nhìn ra chỗ ẩn thân của trưởng lão Tự Linh đường thì thiếu chút nữa đã muốn chửi cha chửi mẹ lão ta.

Cái gì mà pháp môn hóa thú chứ? Nghe thì kinh người, thực tế lại chính là bị con quạ đen kia giấu kĩ dưới lớp lông bụng mà thôi.

Vậy mà hắn tưởng rằng đối phương biến thành một con hung thú Linh cầm nào đó... Đầy thất vọng, hắn bèn quyết định chấm dứt trò khôi hài này.

Quéc! Quéc! Quéc!

Con quạ lớn kêu lên kì quái rồi lao xuống, miệng rộng sắc bén như đao có lên hỏa diễm bốc lên. Nó vọt thẳng tới Khâu Hàn Lễ. Cùng lúc đó, gần trăm tên đệ tử Tự Linh đường nhao nhao vận dụng tuyệt kỹ mạnh nhất, có người thi triển kiếm pháp, có người thúc giục Linh cầm, nhất thời tiếng hổ gầm sói tru ầm lên, như thể bầy sói hú trăng hỗn loạn hết cả toàn bộ chiến trường.

Thấy đám người Tự Linh đường quyết định vận dụng trong lần công cuối cùng này, Từ Ngôn không đành rớt lại phía sau, cũng có ý định vận dụng toàn lực.

Chỉ thấy hắn đưa tay nắm lấy một thanh trường đao hẹp dài, sống dao chỉ lên trời, lưỡi đao chỉ thẳng xuống đất. Hai tay hắn giơ lên cao, tư thế như muốn phách trảm xuống mặt đất dưới chân địa, nhìn qua chẳng những quái dị mà còn đầy ngu xuẩn.

Từ Ngôn như đang chuẩn bị chém xuống mặt đất lại chẳng có gì khác lạ với cái chiến trường đầy hỗn loạn này, có chăng chỉ là mấy đệ tử Tự Linh đường gần hắn cảm thấy bộ dạng này quá ư kỳ quái mà thôi. Có điều sau một khác, cả người hắn chợt mơ hồ, rồi cứ vậy biến mất không thấy gì nữa.

Từ Ngôn thi triển Phong độn, hóa thành một đám gió mát bay lên lên như diều gặp gió. Đến khi hắn tái xuất hiện, đã là đang đứng trên lưng con quạ to lớn kia.

Cái bộ dáng vung mạnh chém xuống cổ quái của Từ Ngôn lúc ở trên mặt đất quả thật đầy quái dị thế nhưng đứng trên lưng quạ lại thấy bộ dạng đấy quá mức dọa người. Hắn như thể một tay đao phủ chuẩn bị hành hình.

"Phách Nguyệt!!!"

Theo tiếng quát khẽ của Từ Ngôn, một tiếng vang rặc rặc thật lớn, ánh đỏ dưới chân hắn bùng lên.

Hắn giơ tay chém xuống, pháp khí cực phẩm được Phách Đao quyết thúc dục có uy lực to lớn, đến con quạ Yêu linh to lớn dưới chân cũng không thể ngăn cản được, trực tiếp bị một đao chém thành hai nửa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK