"Dịch châu chấu! Dịch châu chấu đến rồi!"
Thôn trang yên tĩnh vang lên tiếng la kinh hoảng, rất nhiều thôn dân từ bốn phương tám hướng chạy đến, tụ tập nơi cửa thôn.
Chân trời cuồn cuộn bão cát kéo đến đã trở thành cảnh tượng tận thế trong mắt thôn dân nơi đây. Chỉ không tới nửa tháng nữa, toàn bộ ruộng hoa mầu sẽ đến kì thu hoạch. Thôn trang nhỏ sẽ có đủ lương thực đến năm sau.
Niềm vui của mùa màng bội thu đã bị dịch châu chấu cuốn tới đánh tan nát. Lão thôn trưởng đầu đầy tóc bạc giàn giụa nước mắt quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu bái lạy đám châu chấu đang dồn dập kéo đến. Sau đó tất cả thôn dân đều quỳ xuống theo. Bọn họ không còn cách gì khác, chỉ đành cầu khấn ông trời.
Quỳ lạy không có bất kỳ tác dụng gì, hương thơm hoa màu hoàn toàn thu hút đám châu chấu phô thiên cái địa. Không lâu sau, những ngọn lúa trĩu bông đã hoàn toàn biến mất trong mắt mọi người.
"Phàm nhân ngu muội, quỳ lạy châu chấu thì có ích gì..."
Nhìn thấy cảnh tượng tiểu sơn thôn phía xa, Nhiếp Ẩn trầm trọng nói. Bên cạnh y là một vị đệ tử chân truyền khác lại không chút cảm xúc nào.
Thuyền gỗ nhanh chóng đáp xuống đất.
"Chuẩn bị đi, nhiệm vụ của chúng ta đến rồi."
Nhiếp Ẩn đứng trước mấy trăm đồng môn, ngưng trọng nhìn về phía đàn châu chấu đang kéo tới, nói: "Triệu sư muội, chúng ta cũng ra tay đi. Ngăn đám dịch châu chấu này lại, như thế thì năm nay thôn dân trong tiểu sơn thôn này cũng không đến mức chịu đói.”
Vị chân truyền của Linh Yên các đi cùng với Nhiếp Ẩn lần này là một cô gái thấp bé tên là Triệu Tiểu Liên. Trên đường đi, nàng này vẫn chưa từng mở miệng, biểu lộ lãnh đạm. Lúc này nghe thấy Nhiếp Ẩn nói vậy, nàng mới không mặn không nhạt nói một câu.
"Chỉ là nhiệm vụ khảo nghiệm tân đệ tử mà thôi, chúng ta ra tay chẳng phải hỏng mất quy củ hay sao? Rút kiếm đối phó với một đám châu chấu không khiến Nhiếp huynh thấy mất mặt hay sao?"
Triệu Tiểu Liên vừa nói như vậy, Nhiếp Ẩn khẽ nhíu mày không nói thêm nữa, còn Trần Minh bên cạnh lại tức giận không ít.
"Không giết sạch đám châu chấu kia, người trong thôn sẽ chết đói cả! Chúng ta là chính phái, không phải nên vì dân trừ hại, hành hiệp thiên hạ hay sao?"
Trần Minh từng gặp phải cảnh thôn dân bị chết đói, cho nên gặp dịch châu chấu lúc này bèn lớn tiếng chất vấn, khác hẳn với tính cách bình thường cẩn thận ngày thường.
Sắc mặt Triệu Tiểu Liên biến lạnh, nhìn chằm chằm vào tên mập lùn nói: "Phàm nhân như con sâu cái kiến. Chức trách chính phái ta là cầu đạo trường sinh, chém giết tà phái. Sinh tử phàm nhân có quan hệ gì với ta?"
"Ngươi không phải là người hả?"
Trần Minh tức giận thốt hỏi.
Kỳ thật y không có ý mắng chửi người, cũng không dám nhục mạ đệ tử chân truyền, mà chỉ muốn hỏi xem đối phương có đúng là con người không mà thôi.
Một luồng gió rít kéo tới, ánh lửa lóe lên, một ngọn lửa to như đầu người lao thẳng tới Trần Minh.
Triệu Tiểu Liên giận tím mặt, trực tiếp động thủ. Ngọn lửa kia cũng không phải là pháp thuật, mà từ trong một bình nhỏ đổ ra. Động tác Triệu Tiểu Liên quá nhanh, đến Nhiếp Ẩn cũng phải sững người.
"Địa hỏa!"
Nhiếp Ẩn kinh hô lên, ngọn lửa đã phóng tới trước mặt Trần Minh rồi. Tiểu mập mạp kia không nghĩ người ta vừa trở mặt đã động thủ, cho nên cũng quên cả trốn. Nhìn ngọn lửa kéo đến, y chỉ có thể nhắm mắt lại.
Bên tai Trần Minh lại vang lên tiếng gió rít lần nữa, rồi một bóng đao xuất hiện chia đôi ngọn lửa kia. Chúng rơi xuống mặt đất, tiếng xì xì vang lên, cỏ xanh trên mặt đất đã bị đốt cháy khét lẹt.
Xuất thủ là Từ Ngôn. Nếu hắn không ra tay, chưa chắc Trần Minh sẽ chết cháy. Thế nhưng gương mặt y coi như chắc chắn phải bỏ đi, bởi loại hỏa diễm này còn khó dây hơn cả pháp thuật, rất khó dập tắt.
Không giáo huấn được tên mập lùn kia, Triệu Tiểu Liên lập tức liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Từ Ngôn vừa mới xuất đao, ánh mắt chợt lạnh lẽo.
"Triệu sư muội, ra tay nên có chừng mực." Lúc này Nhiếp Ẩn đã có chút giận dữ, nói: "Vết thương từ địa hỏa là thứ khó chữa trị nhất. Hắn chỉ là tân đệ tử mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn mạng của hắn?"
"Nhục mạ đệ tử chân truyền, hắn đáng phải bị trừng phạt."
Triệu Tiểu Liên hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi. Nàng ta đi thẳng về một sườn núi phía xa, chẳng những cách xa thôn nhỏ, mà còn cách xa cả lộ tuyến của đám châu chấu kia.
Vị đệ tử chân truyền Linh Yên các này ngạo khí bất phàm, không chỉ có không có ý định giúp đỡ tân đệ tử, mà càng không có ý định cứu đám thôn dân chỉ sống dựa vào hoa màu bên dưới.
Nhìn thấy Triệu Tiểu Liên rời đi, Nhiếp Ẩn lắc đầu thở dài.
Tông môn không có nhiều kẻ tính tình hiếm khi nóng nảy như y, nhưng lại không thiếu hạng người tâm cao khí ngạo như vậy, đặc biệt là những đệ tử chân truyền. Hầu như không có bao nhiêu kẻ không tự phụ cả.
Trần Minh bị dọa không ít. Lúc này y mới phản ứng lại, mồ hôi lạnh túa ra, túm chặt lấy Từ Ngôn mà run rẩy.
"May mà có Từ ca cứu ta, bằng không sẽ bị thiêu chết rồi. Làm ta sợ muốn chết. Làm sao mà vị sư tỷ kia nói ra tay là ra tay liền như vậy a."
Từ Ngôn thu trường đao lại. Hắn cũng bất đắc dĩ mới phải ra tay. Nếu không sợ Trần Minh bị chết cháy thật thì hắn cũng sẽ không xuất pháp khí ra.
Hắn đưa mắt nhìn hỏa diễm còn đang thiêu đốt trên mặt đất, cũng đã rõ địa hỏa khó chơi thế nào. E là chỉ có chân truyền Linh Yên các mới có thể mang theo loại hỏa diễm từ địa tâm này trên người mà thôi. Bởi vì truyền thừa nhất mạch Linh Yên các chủ yếu là về luyện đan luyện khí.
Châu chấu càng ngày càng gần. Đối mặt với dịch châu chấu phô thiên cái địa lao đến, những người khác đều trở nên khẩn trương. Không ai nhớ rõ tới pháp khí của Từ Ngôn, đến Nhiếp Ẩn cũng không để ý tới. Kỳ thật tân đệ tử có pháp khí cũng không tính là hiếm thấy, chỉ cần trong nhà có trưởng bối hay thân nhân tại tông môn thì bọn họ đều được đưa cho pháp khí phòng thân khi đi vào tông môn cả.
Mặc dù thân cô thế cô, chỉ cần gắng chịu đau khổ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, lấy ban thưởng đổi pháp khí. Chậm nhất một hai năm, nhanh thì chỉ mấy tháng là có được pháp khí rồi.
Đối diện với đàn châu chấu bay tới, Nhiếp Ẩn chưa chạy đi mà lấy hai tấm lưới lớn, phân phó mọi người: "Bộ Phong võng này cần ít nhất bốn người mới thúc giục được, chuyên ngăn cản đám phi trùng như châu chấu. Các ngươi phân ra tám người khống chế Bộ Phong võng, còn lại phân ra dùng pháp khí khí cụ ngăn cản đám châu chấu lại. Nhớ kĩ lấy, không cần dốc sức liều mạng mà chém, chỉ cần huy động linh khí bao trùm pháp khí hoặc là được."
Châu chấu nhỏ yếu nhưng số lượng to lớn, chém ra kiếm khí cũng không giết được bao nhiêu, lại chỉ mất công vô ích. Hơn nữa, một khi linh khí hao hết thì chỉ kiệt sức mà thôi. Cách tốt nhất để giết chết loại phi trùng số lượng vô biên này chính là thúc giục linh khí trên pháp khí hoặc linh cụ, sau đó cầm vung vẩy khắp nơi. Cứ thế, chỉ cần châu chấu đụng vào ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Kinh nghiệm của các tân đệ tử khác không thể sánh bằng Nhiếp Ẩn, cho nên các đệ tử khác nhao nhao nghe theo. Tất cả đều vận chuyển linh khí quanh linh cụ hoặc pháp khí, nhất thời trong tay mọi người đều trở nên sáng lóng lánh cả.
Vốn Từ Ngôn định tìm nơi hẻo lánh khua khoắng linh cụ làm dáng một chút, không ngờ lại bị Trần Minh túm tới gần tấm Bộ Phong võng.
"Từ ca, chúng ta thúc giục Bộ Phong võng đi. Loại lưới lớn thế này nhất định có thể giết được nhiều châu chấu hơn nữa!"
Trần Minh đầy phẫn hận với đám châu chấu khiến Từ Ngôn liên lụy theo. Hắn không còn cách nào khác, đành với tay nắm lấy một góc Bộ Phong võng. Trừ hắn và Trần Minh ra, còn có thêm hai đệ tử nữa cũng chạy tới. Bốn người đồng thời thúc giục linh khí, tấm Bộ Phong võng đón gió tung lên, mở rộng ra, cao tới hai ba trượng, dài tới hơn mười trượng.
Một khi lưới lớn mở rộng, bề mặt tức thì được phủ một tầng ánh sáng lam nhạt. Nhìn kỹ phát hiện đó là một tầng lôi điện mỏng, tuy có uy lực rất nhỏ, mãnh thú đánh lên sẽ không bị ảnh hưởng gì. Thế nhưng đó lại là thủ đoạn hay nhất khi đối phó với mảng lớn phi trùng lúc này.