“Từ Ngôn, nhìn thấy ta không?”
Sau khi khiếp sợ, Bàng Hồng Nguyệt vội vàng hỏi.
“Đốt đèn mới thấy được, cô thích sờ soạng nói chuyện với người ta lắm sao?” Từ Ngôn nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói.
Mắt trái hắn còn chút đau đớn, tính rađã khá hơn lúc trước rất nhiều. Thực ra, ăn Hành Khí đan mà Thanh Vũ mang theo trong người xong Từ Ngôn không còn bị Ô Anh thảo hành hạ nữa. Lúc này trừ mỏi mệt không chịu nổi ra, hắn không còn gì đáng ngại cả.
“Đèn kia, đang cháy…”
Hai mắt to tròn của Bàng Hồng Nguyệt dâng lên một tầng nước, nhìn Từ Ngôn đang mang đầy vẻ nghi ngờ. Nữ hài rất muốn bật khóc nhưng vẫn cố gắng nhịn lại.
“Không gạt ta chứ? Đèn đốt rồi, đốt rồi sao ta vẫn thấy đen thui a?”
Từ Ngôn nhếch nhếch khóe miệng. Sau một khắc, hắn đột nhiên đứng lên, bước nhanh hai bước về phía trước.
Loảng xoảng một tiếng, cái ghế bị hắn đụng ngã lăn, bước chân hắn đột nhiên ngừng lại.
“Không nhìn thấy rồi…”
Mặt mày Từ Ngôn chợt tái lại. Hắn vừa sờ soạng, vừa hỏi: “Bàng Hồng Nguyệt! Thật sự có thắp đèn thật sao, cô không gạt ta chứ?"
“Không lừa ngươi, thật sự không lừa ngươi mà!” Rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt không nhịn được sự tra tấn này nữa, đỡ lấy Từ Ngôn, nghẹn ngào nói: "Từ Ngôn, mắt của ngươi, có phải hay không..."
“Mù rồi.” Cả người Từ Ngôn lay động một cái, hắn lặng người nói nhỏ: “Ta mù, rốt cuộc không nhìn thấy rồi…”
“Đừng gấp gáp, nhất định có cách chữa trị.” Bàng Hồng Nguyệt cố gắng giữ mình tỉnh táo, đỡ Từ Ngôn ngồi xuống. Lúc này nàng tựa như một tỷ tỷ an ủi lấy đối phương: “Tu chân giới có rất nhiều linh đan, nhất định sẽ giúp ngươi nhìn thấy lần nữa. Đừng gấp gáp, mưu sự tại nhân, nhất định sẽ có cách đấy.”
“Ta không gấp, là không nhìn thấy mà thôi. Chỉ cần không chết là tốt rồi.” Từ Ngôn cười khổ một tiếng, quay đầu đi, không nói thêm nhiều nữa. Chỉ là mặt mày đau khổ và nuối tiếc của hắn, Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù Bàng gia thế lớn, nhưng Bàng Hồng Nguyệt vẫn chưa từng gặp qua tình huống thế này, nhất thời cũng không biết phải xử lý thế nào. Nỗi lòng lo lắng, đồng thời mùi máu tanh trong phòng xộc lên, Bàng Hồng Nguyệt nôn ọe rồi một tiếng, quay người chạy ra phòng.
Thật ra thời gian Từ Ngôn bất tỉnh rất ngắn, Bàng Hồng Nguyệt chỉ kịp giúp Từ Ngôn lau vết máu trên người.
Khi đối phương tỉnh lại, phòng vẫn còn nguyên tay chân đứt gãy và máu tươi rải khắp, không dọn dẹp không xong.
Bàng Hồng Nguyệt không gọi đám nha hoàn vừa bị lạnh run ngoài cửa lớn, mà tìm đám hộ viện trong nhà. Mấy kẻ này đều là cao thủ võ lâm trong Bàng gia, thường xuyên nhìn thấy gió tanh mưa máu, nếu để đám nha hoàn tới thu dọn, e rằng chúng nó sẽ bị dọa sợ đến bất tỉnh.
Không lâu sau, mấy tên tráng hán đi vào viện tử. Vừa tới cửa phòng, dù là võ giả nhưng nhìn cảnh tượng vô cùng thê thảm như thế, bọn họ cũng phải hít một hơi lạnh. Sau đó tranh thủ dọn dẹp mớ tay chân đứt gãy rải rác, không lâu sau thì khúc xương cuối cùng cũng được thu thập xong. Đến lúc đó, đám nha hoàn như Minh Châu mới mang nước đến dọn rửa cho sạch sẽ.
Cho dù không còn sót lại phần thi thể, nhưng thấy mùi máu tanh nồng nặc, Minh Châu vẫn phải chạy ra ngoài, nôn ọe ọe, hơn nửa ngày mới tái nhợt mặt mày trở vào lại.
Dưới lầu quá loạn, Bàng Hồng Nguyệt bèn đưa Từ Ngôn lên lầu hai, lưu lại bọn nha hoàn tiếp tục quét dọn.
Dắt Từ Ngôn lên khuê phòng của mình, Bàng Hồng Nguyệt phát hiện Từ Ngôn càng thêm trầm mặc, chẳng những không nói, mà cử động cũng không. Hắn hệt như một người đã chết vậy.
Bi thương khiến tâm tình như chết. Nếu để Từ Ngôn chết lặng, chẳng những ảnh hưởng đến thành tựu tu vi sau này của hắn, mà còn nhiều khả năng biến hắn thành cái xác không hồn.
Thầm tìm tòi từ ngữ một lúc, Bàng Hồng Nguyệt mới khẽ nói: “Từ Ngôn, ngươi đừng thương tâm, ngày mai ta đến van cầu lão tổ tông. Nhờ lão nhân gia đến xem, có thể chữa khỏi mắt của ngươi được hay không."
Bàng Hồng Nguyệt nói xong, đến mí mắt Từ Ngôn cũng không động đậy, một bộ dạng dở sống dở chết.
Nhìn bộ dạng chán chường của hắn như vậy, Bàng Hồng Nguyệt không khỏi tức giận nói: “Đường đường là nam nhi, sinh ra đứng giữa thiên hạ, mất vài bộ phận thì thế nào? Chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, trở thành tu hành giả, ngươi vẫn có khả năng phi thiên độn địa. Nếu chán chường như vậy, đừng nói tu hành giả, sớm muốn gì tay chân của ngươi cũng tê cứng, trở thành một phế nhân!”
Bàng Hồng Nguyệt hận Từ Ngôn nhu nhược như vậy. Nhưng Từ Ngôn lại như thật sự thành một tên phế nhân, đến giải thích cũng không có, cứ ngốc chát ngồi đó, ánh mắt cũng đầy trống rỗng.
Bàng Hồng Nguyệt là một nữ hài tử kiên cường mà cứng cỏi, nhưng nàng kiên cường không có nghĩa người khác cũng kiên cường giống vậy. Nói xong câu đó, nàng đã thấy hối hận. Nàng cũng tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu mình mất đi hai mắt, có thể tỉnh táo lại được chứ?
Suy nghĩ lung tung nửa ngày, nữ hài khe khẽ thở dài, nói khẽ: “Ta không thích người yếu đuối. Từ Ngôn, hi vọng ngươi có thể mau chóng tỉnh lại. Dù ngươi không nhìn thấy, Bàng gia ta vẫn sẽ chiếu cố lấy ngươi.”
“Cô đừng có nói chuyện buồn cười như vậy nữa.” Cuối cùng Từ Ngôn cũng mở miệng, chẳng qua vẫn cứ chết lặng: “Cô mù thử cho ta xem xem. Tỉnh lại? Ta hiện tại rất tỉnh táo. Bàng gia các cô chăm sóc không phải là ta, mà là con tin. Bàng Hồng Nguyệt cô ưa thích người nào đó kiên cường, đáng tiếc, ta có kiên cường cô cũng không thích ta, đúng không?”
"Ta..."
Bàng Hồng Nguyệt muốn phản bác, nhất thời lại không biết nói gì cho phải.
Từ Ngôn nói rất khó nghe, nhưng lại là sự thật. Hắn chẳng qua chỉ là con tin, mà Bàng gia, cũng không vì một con tin mà tốn công sức giúp hắn chữa trị đôi mắt.
“Từ Ngôn, ngươi thật sự có thù oán với Quỷ Vương môn sao? Vì sao ngươi còn có thể đến Đại Phổ làm con tin?” Bàng Hồng Nguyệt không phản bác Từ Ngôn, mà hỏi tới nghi vấn mà nàng giữ trong lòng từ lâu.
Từ Ngôn ở rể Bàng gia đã hơn hai tháng, tin tức mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn Tề quốc gặp nạn cũng được truyền tới Đại Phổ. Vì vậy chuyện Từ Ngôn là Thái Bảo may mắn còn sống sót khiến Bàng Hồng Nguyệt nàng cảm thấy có chút quái dị. Thực tế, Từ Ngôn còn liên tiếp giết chết Ô bà bà và Thanh Vũ, cũng chính là hai người hầu theo hắn từ Quỷ Vương môn đến nơi này.
"Không có thù oán gì, ta chỉ gài bẫy mười bảy vị huynh đệ mà thôi, hắc, hắc hắc hắc hắc."
Từ Ngôn cười ngây ngô, Bàng Hồng Nguyệt lại nghe ra đầy âm trầm vô cùng. Gài bẫy mười bảy huynh đệ, chẳng phải nói mười tám Thái Bảo gặp nạn đều do một tay Từ Ngôn tạo thành?
“Cô thấy đó, giết người không tốt, giết chính huynh đệ của mình lại càng không tốt, đúng không?” Không để Bàng Hồng Nguyệt phải hỏi, Từ Ngôn nói ra: “Ta cũng không có cách nào a, ai bảo Trác Thiên Ưng muốn ăn tươi tên nghĩa tử ta đây chứ? Nếu lão muốn mạng ta, ta chỉ có thể gài bẫy hết đám con của lão mà thôi.”
Tới hôm nay, Bàng Hồng Nguyệt mới hiểu ra, Thái Bảo may mắn còn sống sót duy nhất lại có thâm cừu đại hận với Quỷ Vương môn như thế. Ngoài kinh ngạc, Bàng Hồng Nguyệt cũng có chút kỳ quái vì sao hôm nay Từ Ngôn lại thẳng thắn thành khẩn như thế.
Biết được chuyện giấu kín trong lòng Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt lại loạn hơn vài phần, trầm ngâm nói: “Ta sẽ đến gặp lão tổ tông ngay bây giờ, để lão nhân gia tới xem xét thương thế của ngươi một chút."
Dứt lời, Bàng Hồng Nguyệt định quay người xuống lầu, có điều nàng mới phát hiện ra bộ dạng của mình lúc này có chút chật vật. Một đường bôn ba, lại thêm trận ác chiến hai ngày trước, trên người nàng đầy những vết máu. Dáng vẻ này không thể gặp người khác, đặc biệt là trưởng bối nhà mình được.
Nữ hài tìm kiếm một bộ quần áo khác để thay. Vốn Từ Ngôn phải nên đi xuống lầu thì nàng thay đồ mới ổn, thế nhưng đám nha hoàn còn đang quét dọn dưới lầu, Từ Ngôn lại không thể tự mình đi được, lúc này đuổi người ta tự mình lần mò đi xuống, chẳng phải lại khiến hắn thêm lạnh lòng sao?
Dù sao đối phương không nhìn thấy gì, Bàng Hồng Nguyệt bèn cắn đôi môi anh đào, gạt bỏ cảm giác ngại ngùng bắt đầu thay y phục ngay trước mặt Từ Ngôn.
Nữ hài tâm loạn như ma, chỉ nghĩ mau chóng giúp Từ Ngôn chữa trị mắt cho tốt, còn nghĩ đến làm thế nào kết thúc ân oán với Hứa gia, muốn lôi Từ Ngôn ra khỏi vực sâu chán chường. Nhưng nàng không phát hiện ra, sau khi chiếc áo nhuốm đầy vệt máu rơi xuống, đồng tử trong con mắt phải mờ mịt trống rỗng của Từ Ngôn chợt nhúc nhích rung động.