Bữa tiệc rượu trong phủ thành chủ, khách và chủ đều vui mừng. Từ Ngôn ôm Phong Ngọc đao vô cùng cao hứng nói lời cáo từ. Diêm Lâm Chử một mực tiễn hắn đến tận cửa, trên khuôn mặt béo hiện nét thoải mái không thôi, lúc trở vào bước chân còn có tiết tấu.
Hôm nay Diêm Lâm Chử uống đến tận hứng mười phần, ngân quan có được Xà Linh, cộng thêm mấy bảo bối khác mà gần đây lão đạt được, không sai biệt lắm có thể đổi đến một hạt Bá Nguyên Đan rồi. Chỉ cần Thanh Nguyên kiếm pháp đại thành, lão chẳng phải có thể trở thành cường giả Hư Đan cảnh sao!
Lão uống không ít, Từ Ngôn còn uống nhiều hơn, mới rời khỏi phủ thành chủ thì hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Tìm một nơi không người, hắn tranh thủ thời gian vận chuyển chân khí, bức hơi rượu ra chút ít, lúc này mới đỡ hơn.
Có thể làm cho võ giả Tiên Thiên uống đến đau đầu, đủ biết loại rượu này nặng nhẹ như thế nào rồi.
"Sáng sớm ngày mai..."
Từ Ngôn hung hăng siết chặt hai tay, trong nháy mắt đôi mắt có hơi say cũng thanh minh hẳn lên, thần sắc kích động rốt cuộc không cách nào che dấu, khuôn mặt thanh tú run rẩy theo.
Đặc sứ hoàng thất, sớm ngày mai sáng sẽ đến Phong Đô, đi theo còn có Thiên Nam Phi Long quân danh chấn cả nước!
Tin tức trọng yếu này là từ trong miệng Diêm Lâm Chử nói ra. Sau khi nói bóng nói gió mà thăm dò được tin tức này, hắn thiếu chút nữa muốn hét lớn lên.
Mục đích chuyến đi này của Đặc sứ, một là đến hộ tống Thái Bảo Quỷ Vương Môn, thứ hai là nghênh đón trưởng Công chúa Đại Phổ, và địa điểm hai nước giao tiếp là Kỳ Uyên hạp. Đến lúc đó Thái Bảo sẽ được bên Đại Phổ mang đi, công chúa tức thì sẽ được Phi Long quân tiếp dẫn về hoàng đô Tề quốc.
Quả nhiên, quốc chủ hai bên cực kỳ coi trọng quan hệ thông gia hai nước Tề Phổ lần này. Đã có Đặc sứ hộ tống, chết mất mười bảy đứa con trai, Trác Thiên Ưng chỉ có thể giao Từ Ngôn ra; bởi vì Từ Ngôn trở thành Thái bảo duy nhất may mắn còn sống sót!
Gần tới giữa hè, toàn thành chỉ một màu xanh, bóng cây không che được sức nóng, ngay cả gió cũng mang theo cả hơi nóng.
Sự nóng bức giữa hè chẳng những oi bức, còn tràn đầy sức sống vô hạn!
Cơ hội, rốt cục xuất hiện.
Trở thành Thái Bảo ở rể là cơ hội duy nhất, chỉ cần hắn trở thành người được chọn, Trác Thiên Ưng sẽ không cách nào lập tức giết chết hắn. Dù độc Ô Anh Thảo vẫn còn, ít nhất cũng sẽ có thêm rất nhiều thời gian tìm đối sách.
Chỉ cần thoát ly Quỷ Vương môn, Từ Ngôn tin tưởng mình nhất định tìm được giải dược Ngư Vĩ liên.
Đầu phố, một đội võ giả đang vội vàng bước đi, xem cách ăn mặc đều là người Quỷ Vương môn, dọc theo đường phố mà đến. Từ Ngôn lập tức lách mình trốn vào một chỗ ở bên trong cổng tò vò của một gia đình, giả làm như thằng say rượu dựa vào trên khung cửa.
Trên người toàn mùi rượu, thân thể nghiêng ngả nên không ai nhận ra hắn được.
"Ngọc Lâm Sơn sụp, đám Thái Bảo chỉ sợ không về được, hơn một vạn người, cứ như vậy toàn quân bị diệt..."
"Ai có thể nghĩ đến Ngọc Lâm sơn có thể sụp đổ a! Ngọn núi nổi danh như thế, Quỷ Vương môn chúng ta có phải phạm vào tội gì khiến trời nổi giận hay không?"
"Mặt khác, Thái Bảo chết thì cũng đã chết rồi, đại Thái Bảo đã táng thân ở đó, môn chủ cần gì nổi điên nhứ thế chứ!?"
"Núi sập đất lở, Tiên Thiên tứ mạch căn bản sống không nổi. Xem ra lần tuyển Thái Bảo sau, phải tuyển đủ mười tám vị rồi, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội trở thành đại Thái Bảo cũng không biết chừng."
"Câm miệng! Lời này mà để môn chủ nghe được, ngươi còn muốn sống nữa không?! Đi mau, may mắn thừa dịp nhiệm vụ lần này rời khỏi sơn trang, trước khi đi không nghe thấy môn chủ nổi giận sao. Chúng ta còn may, người ở lại trong sơn trang không chừng còn đang xui xẻo đen đủi đó…"
Mười mấy đệ tử Quỷ Vương môn, do một vị phó đường chủ dẫn đội đi trên đường phố, không biết là đi chấp hành nhiệm vụ gì. Đợi đến lúc nhóm người này đi xa, Từ Ngôn mới chậm rãi ngồi dậy.
Dựa vào thính lực linh mẫn, hắn đã nghe được vài câu đối phương đàm luận. Những người kia có cao thủ Tiên Thiên trong đó, toàn bộ thanh âm cũng không lớn lắm, nếu không phải đạt đến Tiên Thiên ngũ mạch, thì hắn chưa chắc có thể nghe rõ.
Xem ra tin tức Ngọc Lâm sơn đã truyền về Quỷ Vương môn, biết được đội ngũ hơn một vạn người đã toàn diệt. Không biết Trác Thiên Ưng sẽ phẫn nộ thành bộ dạng gì nữa.
Khóe miệng lộ ra nét cười lạnh, Từ Ngôn mặc kệ Trác Thiên Ưng có nổi điên hay không, trét lên mặt mình một ít bùn, trông giống như tên ăn mày, lúc này mới đứng dậy đi về phía ngoài thành.
Tin tức hắn – thập thất Thái Bảo trở về, hiện tại tuyệt đối không thể để cho người khác biết rõ. Phương pháp tốt nhất, chính là rời xa Phong Đô, đợi đến ngày mai lại trở về bẩm báo với Quỷ Vương môn.
Chỉ có nắm bắt thời gian cùng Đặc sứ hoàng thất phản hồi Quỷ Vương môn, mới có thể khiến Trác Thiên Ưng trở tay không kịp.
Xuôi theo con đường bên ngoài thành đi thật xa, Từ Ngôn chuyển hướng đi sang một bên đường núi. Qua hai tòa núi hoang, một con sông lớn vô biên vô hạn xuất hiện ở phía xa.
Sông lớn như lụa, uốn lượn quanh phiến đại địa này. Xa xa nhìn lại, nó đồng dạng như biển xanh rộng lớn, lộ ra vẻ yên tĩnh và trí viễn* (sâu xa, sâu thẳm); đợi đến lúc tới gần, mới có thể nghe được tiếng gầm thét dạng như vạn mã bôn đằng**.
* Có câu “鉤深致遠 - Câu thâm trí viễn” trong Dịch Kinh, nghĩa là suy xét sâu xa.
* Vạn Mã Bôn Đằng: Vạn con ngựa đang lao nhanh cùng nhảy lên, để hình dung thanh thế to lớn, hùng vĩ
Dòng nước gầm thét, chảy từ phương Đông đến, xông hướng về phương Bắc, ngàn vạn năm liên tục không dứt. Nó như hàng tỉ đại quân, ngày đêm xuất phát, không biết mỏi mệt, càng không có tận cùng.
Thông Thiên hà, một con sông cực lớn Thông Thiên hà xuyên suốt qua Tinh châu!
Hai bên bờ sông, bởi vì cọ xát quanh năm, tạo thành bãi cát rộng hơn trăm trượng. Trên bờ cát trải đầy đá cuội cứng rắn, những hòn đá này lớn có nhỏ có, không biết trải qua bao lần bị nước sông dội rửa mới bị mang lên cạnh bờ, bóp niết cứng như thép tinh.
Đi bên cạnh Thông Thiên hà, Từ Ngôn bắt đầu thu thập đá cuội trên bờ cát. Hắn chuyên chọn viên đá cỡ như trứng chim, hòn nào không thuận tay thì lập tức bỏ đi.
Loại đá cuội cứng rắn này dùng làm ám khí là thích hợp nhất. Dù đánh lên lưỡi đao đều chưa hẳn có thể bị cắt đứt, lại vừa cứng vừa nặng, bình thường người khác tiện tay ném trúng đầu đều tạo thành cục u to. Nếu như dùng Phi Hoàng đánh ra, uy lực của nó càng thêm đáng sợ.
Từ Ngôn đang chuẩn bị đòn sát thủ.
Lần phản hồi Quỷ Vương môn này, sinh tử khó liệu. Mặc dù có được thời gian chính xác mà Đặc sứ hoàng tộc đến Phong Đô, cũng hiểu rõ Quỷ Vương môn lúc này đây muốn quan hệ thông gia phải phái ra một vị Thái Bảo. Nhưng nói đến cùng, với thời cuộc hiện tại, Từ Ngôn cũng không nắm chắc.
Biến số quá nhiều, Trác Thiên Ưng lại là kẻ tàn nhẫn, cho nên hắn cần phải chuẩn bị một ít hòn đó cứng nhất, dùng để làm lần đọ sức vong mệnh cuối cùng.
Nếu lão ta muốn giết hắn, không thể biết trước, Từ Ngôn sẽ dốc hết sức liều mạng thôi.
Hơn mười hòn đá cuội lớn nhỏ được thu vào ống tay áo. Sắc trời dần tối, chân trời xuất hiện một mảnh ráng đỏ, phản chiếu trên mặt sông giống như lửa thiêu đốt.
Dùng nước sông rửa sạch khuôn mặt, Từ Ngôn ngồi ở bờ sông, nhìn lên những đám mây hồng trên trời, nghe tiếng nước chảy ầm ầm. Đôi lông mày thanh tú từ nhăn nhó dần thả lỏng, đôi mắt càng thêm thâm thúy.
Không biết qua bao lâu, một vầng trăng khuyết treo lên bầu trời đêm. Dưới ánh trăng, thân ảnh đang tĩnh tọa bỗng đứng lên. Cánh tay vung lên, một hòn đá xuôi theo nước sông bắn đi, ở trên mặt nước liên tiếp tạo ra rất nhiều bọt nước, cuối cùng chìm xuống.
Phi thạch ngược dòng mà lên, không tạo ra bao nhiêu rung động, hơn nữa cực kỳ cố sức. Nếu như nó xuôi dòng mà xuống, hòn đá kia nhất định sẽ bay được xa hơn.
Nhân sinh (Đời người) cũng thế, có lẽ thời gian xuôi dòng sẽ rất dài rất lâu. Nhưng một khi đi ngược dòng, chỉ có liên tục giãy dụa phấn đấu, mới có thể khiến bản thân không chìm xuống.
Giữa hồng trần có xuôi dòng, cũng có ngược dòng, còn có gió êm sóng lặng. Tiểu đạo sĩ đến từ Thừa Vân quan đứng dưới ánh trăng, đưa mắt nhìn Thông Thiên hà. Lần đầu tiên, Từ Ngôn cảm nhận được tư vị bị giam cầm. Hắn phát hiện mặc dù là heo, cũng không thể cả đời vô tư lự; muốn bình yên chìm vào giấc ngủ trong hoàn cảnh ác điểu vây quanh, không chỉ cần phải không tim không phổi, mà còn cần thực lực cường đại nữa.
Chỉ có trở thành một đầu hung thú mà ngay cả sư tử, hay hổ báo cũng không dám tới gần, mới có thể trong mảnh hồng trần trải đầy bụi gai này, sống an nhàn như heo.
Nhìn cảnh ngược dòng nước, thiếu niên chăm chú mà nắm chặt nắm đấm. Nếu không muốn bị bài bố, hắn chỉ có thể ngược dòng mà lên!