Lộ trình hơn mười ngày không coi là buồn chán. Trong khoảng thời gian này, cuối cùng Từ Ngôn cũng khôi phục được sức lực. Vốn hai tay bị tổn thương vì thi triển Phi thạch đệ tam thức cũng đã được khôi phục gần như lúc đầu.
Dù sao thân thể tuổi trẻ, tốc độ hồi phục cực nhanh. Hơn nữa Từ Ngôn mười bảy tuổi đã tính là trưởng thành, so với lúc còn nhỏ vận dụng Phi thạch đã dễ dàng hơn không ít.
Trên đường đi, Từ Ngôn vẫn luôn bồi dưỡng lấy thân thể. Cả ngày hết ăn lại ngủ, hắn không chê phiền, nhưng ba kẻ tùy tùng bị hắn hoàn toàn bỏ quên lại không kìm chế được nữa.
"Ngôn Thái Bảo, điểm tâm đã đến."
Âm thanh nữ tử êm ái truyền đến. Từ Ngôn nghe thấy chợt nhíu nhíu mày, rồi nhanh chóng trở nên như thường, nói thêm câu cho vào.
Thanh Vũ bưng điểm tâm đến, dọn đồ ăn xong, miệng cười hé: “Ngôn Thái Bảo, nô tì cùng ăn với người nữa hay sao?”
“Đúng vậy a, cùng ăn đi nào!” Từ Ngôn cầm đôi đũa lên, nói: “Đúng rồi, còn hai tên tùy tùng nữa, kêu bọn họ tới đây luôn đi. Dù sao điểm tâm nhiều thịt thế này, hai ta ăn cũng không hết được.”
Nghe được phân phó, Thanh Vũ lập tức nhu thuận lui đi ra ngoài. Bộ dáng hạ nhân không chút sơ hở, chẳng qua ánh mắt nhìn bóng lưng phía sau nàng trở nên lạnh lẽo lại.
Một tu hành giả Trúc Cơ cảnh, lại có thể làm ra vẻ hèn mọn đến thế này? Từ lúc Từ Ngôn phát giác được Thanh Vũ quái dị, hắn chẳng những coi thường người đang giả thành nữ tì của mình mà còn thêm kiêng kị.
Cao thủ không đáng sợ, đáng sợ đấy, là những cao thủ có thể ẩn nấp mình cao thâm kín kẽ.
Bởi vì chỉ cần ở một nơi bí mật gần đó đánh ra một kích, còn kinh khủng hơn cả việc chém chém giết giết bên ngoài rất nhiều.
Không lâu sau, một bà lão già khụ và tên đầu bếp mập mạp đã đi theo sau Thanh Vũ vào gian phòng. Ba người này đều khom người thi lễ với Từ Ngôn. Dù sao bọn họ cũng mang thân phận tùy tùng, đến Đại Phổ sẽ trở thành người hầu của Thái Bảo. Cho dù có mang thân phận thật là gì, thì vẫn không thay đổi được quy củ trở thành chủ tớ này.
“Thái Bảo gia, ta là Mập Cửu, hắc hắc. Người gọi ta là Mập Cửu, Tiểu Cửu hay A Cửu cũng đều được.” Tên đầu bếp béo mở miệng nói đầu tiên. Kẻ này thịt mỡ núc ních đầy mặt, ăn nói khép nép: “Chỉ cần Thái Bảo gia kêu một từ Cửu, thì coi như lão nhân gia ngài muốn uống rượu, Mập Cửu nhất định đưa đến ngay tức khắc.”
Một tên đầu bếp tinh thông a dua, nịnh hót! Thái Bảo khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn qua bà lão bên kia.
“Lão thân họ Ô, về sau Thái Bảo gọi ta là Ô bà bà cũng được. Lão bà bà ta không có thủ nghệ gì cả, chỉ có thể hầu hạ Thái Bảo mặc quần áo, rửa mặt, mong Thái Bảo chớ để ghét bỏ." Giọng điệu bà lão tự xưng là Ô bà bà khàn khàn, lưng còng xuống như thể nữa người muốn xuống mồ luôn rồi. Phái người thế này làm tùy tùng? Không phải kẻ đần thì ai cũng cảm thấy không bình thường.
“Đừng nhìn Ô bà bà lớn tuổi, thủ nghệ lại rất cao minh.” Đợi hai người nói xong, Thanh Vũ ở một bên giải thích: “Nếu Ngôn Thái Bảo cảm thấy mệt mỏi, có thể nhờ Ô bà bà xoa đầu cho. Chẳng những bà ấy có thể nhấn đủ các huyệt trên đầu, mà còn đảm bảo sau khi xoa bóp xong, Ngôn Thái Bảo sẽ hoàn toàn không còn mệt mỏi gì nữa.”
Theo như lời Thanh Vũ, xoa bóp chính là ở đỉnh đầu, là nơi đầy đủ khí huyết nhất của con người, hơn nữa còn có rất nhiều huyệt vị. Nếu thủ pháp thích hợp, thường xuyên xoa ấn sẽ giảm hẳn mệt mỏi. Tuy nhiên Từ Ngôn không có ý định để đối phương sờ nắn đầu mình, nếu thế, đầu mình có còn ở đấy không hắn cũng khó nói được.
"Mập Cửu, Ô bà bà, ngồi đi." Từ Ngôn cầm đũa chỉ chỉ vào chỗ đối diện nói: “Từ nay về sau, bốn người chúng ta coi như đã là người nhà. Lần này tha hương, không biết bao lâu mới trở về được. Nhìn các ngươi, ta thấy nhớ lại Tề Quốc, nhớ Quỷ Vương môn. Đừng khách khí, cùng ngồi ăn đi.”
Bữa điểm tâm này, ngoại trừ Thanh Vũ còn ăn được chút út, thì Mập Cửu và Ô bà bà căn bản không đụng đũa tới.
Từ Ngôn hôm nay đã không còn là thập thất Thái Bảo nữa, mà là thế thân cho Trác Thiếu Vũ. Gọi hắn là Đại Thái Bảo cũng không tính là quá đáng. Hơn nữa hắn còn được gia phong là Thiên Môn hầu, chiếm cứ lấy một chỗ đất cắm dùi trong hoàng tộc Tề Quốc. Tuy rằng hắn đi Đại Phổ ở rể, nhưng thân phận Hầu gia kia làm sao đám hạ nhân dám ngồi cùng bàn ăn với hắn. Kêu bọn hắn tới, chẳng qua là để thể hiện thái độ chút ít mà thôi.
Về phần Thanh Vũ, nàng ta đã cùng phụng bồi ăn chung với Từ Ngôn quá nhiều lần, cho nên mới cảm thấy bình thường.
Còn chưa tới Đại Phổ, thân phận bọn họ còn chưa đoán chính xác, lại nhìn thái độ biểu hiện khác hẳn nhau của bọn họ, Từ Ngôn thầm hừ lạnh trong lòng. Hắn mặc kệ mà cắm cúi hùng hổ ăn uống, sau khi ăn xong, bèn phất tay để bọn họ lui ra.
Đã như vậy, nến chuẩn bị cái chết cho tốt vậy! Ánh mắt Từ Ngôn lóe lên tia lạnh lẽo.
Bây giờ không phải lúc đối phó với ba người kia. Có độc Ô Anh thảo trong người, Từ Ngôn không cách nào công khai phản bội Trác Thiên Ưng được. Hắn nhắm hai mắt, suy nghĩ về Bàng gia sắp sửa đến. Về phần trưởng nữ Bàng gia như hoa như ngọc, hay là một đầu heo thì hắn lại không có nửa điểm hứng thú.
Trước kia Từ Ngôn từng tưởng tượng tới thảm trạng của Trác Thiếu Vũ khi ở rể chính phái, là một con sói con bị ném vào đàn trâu rừng giữa đồng. Nếu gã muốn ăn thịt, thì hẳn sẽ có ngay một cặp sừng trâu xiên đến, cho nên kết cục chỉ có thể ăn cỏ mà thôi.
Tưởng tượng chuyện sói nhai cỏ, Từ Ngôn cảm thấy rất thú vị và buồn cười. Nhưng hôm nay hắn không cười được nữa, bởi vì bản thân sắp sửa trở thành sói gặm cỏ rồi.
Giữa đàn trâu cũng tốt, ít nhất trâu sẽ không dễ dàng ăn thịt người. . .
Cười khổ một tiếng, Từ Ngôn không nghĩ ngợi thêm nữa. Sống đâu phải quen đó. Đến Quỷ Vương môn đứng đầu tà phái còn bị hắn tàn sát hết cả mười tám Thái Bảo thì đứng đầu chính phái tính toán cái gì? Không ai trêu chọc, Từ Ngôn nhất định sẽ là một Cô gia Bàng gia lười nhác vô dụng, một kẻ giá áo túi cơm, chỉ cần bao ăn no là được. Nhưng nếu có kẻ tơ tưởng đến tính mạng mình, nhất định Từ Ngôn sẽ nhe răng nanh ra, để cho đám cao thủ chính phái biết được sự ngoan lệ của Thái Bảo tà phái là thế nào.
Mãnh quỷ được thả khỏi lồng giam dần bị Từ Ngôn thu về. Hơn vạn tính mạng đệ tử Quỷ Vương môn trong Ngọc Lâm sơn kia chính là kết quả tàn sát bừa bãi của đầu mãnh quỷ kia. Cho nên hắn không ngại thả mãnh quỷ trong lòng mình đi dạo vài vòng trong chính phái Đại Phổ đấy.
Mấy ngày sau, Kỳ Uyên Hạp đã thấp thoáng phía xa.
Khi đội ngũ hộ vệ xe thuyền còn cách Kỳ Uyên hạp hơn mười dặm, thì biên quân trú đóng nơi Kỳ Uyên hạp đã võ trang đầy đủ chờ đợi đã lâu.
Một ngàn biên quân kỵ binh nhìn thấy xe thuyền Hoàng tộc đi đến, lập tức yên lặng đi đến tụ tập hai bên xe thuyền. Những tinh bình này nhìn qua vô cùng bình thường không tới cấp võ giả Tiên Thiên, nhưng một khi chiến đấu, bọn họ bộc phát ra chiến lực mà đến võ giả Tiên Thiên cũng phải khiếp sợ.
Quân đội, dù sao cũng là một nơi tôi luyện con người. Thậm chí còn có những lão binh còn một mình khiêu chiến được với cả võ giả Tiên Thiên. Bởi vì bọn họ thừa hiểu làm sao để giết địch, biết chắc phải đánh đổi cái giá thế nào để lấy được tính mạng của kẻ địch.
Tinh binh chân chính, là không sợ chết! Những biên quân tinh nhuệ này mới chính là căn cơ của Tề Quốc.
Đối mặt với biên quân Kỳ Uyên hạp, đến phó tướng quân Tống Mậu cũng phải ngưng trọng sắc mặt. Bọn họ xuất thân từ quân đội, cho nên Tống Mậu không hề có chút khinh thường với cả một quân sĩ thấp nhất.
Lương công công trên xe thuyền thoáng giao tiếp với tướng lãnh biên quân dẫn đội một phen, rồi đội ngũ lại tiếp tục đi về phía trước, tiến vào trong Kỳ Uyên hạp rộng rãi thênh thang.
Yếu đạo thường ngày giữa hai nước, hôm nay trở nên vắng lặng, hai bên hạp cốc khổng lồ ken đầy vô số biên quân Tề quốc, thậm chí trên những đỉnh núi cao còn nhìn thấy bóng người di chuyển. Biên quân hai nước đã sớm nhận được thánh chỉ cho lần kết minh này, hơn nữa, dính đến đại sự hai nước, bọn hắn không thể không cẩn trọng xử lý được.
Phía bên kia hạp cốc, vô số biên quân Đại Phổ cũng đang dàn trận đầy khí thế, sẵn sàng ngăn đón quân địch. Phía sau biên quân, là một cỗ xe vô cùng xa hoa.
“Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ta đi hòa thân rồi. Nếu gặp tỷ tỷ ta, tỷ ráng khuyên nhủ tỷ ấy, đừng quá lo lắng cho ta nhé!”
Trong chiếc xe phủ thảm nhung, một thiếu nữ mặc trang phục công chúa nhoẻn miệng cười, gương mặt nõn nà còn lộ vẻ trẻ con. Tuy chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng đã có sẵn vẻ tươi đẹp, còn có thêm hai chiếc răng khểnh tinh nghịch đáng yêu. Nàng ta đang cầm hai tay một thiếu nữ mặc áo đỏ, lặng lẽ nói lời chia tay trước lúc đi xa.