Bách Hoa mật dùng phối chế ra linh trà được Từ Ngôn đặt tên là Bách Hoa trà.
Hắn uống tầm mấy chục bình linh trà một ngày làm Kim Tình bận rộn đầu tắt mặt tối, pha trà từ sáng tới chiều.
Trước đây, ả còn nghĩ đối phương cố tình làm khó mình, nhưng hiện tại Kim Tình nhìn ra được một vài đặc điểm khác lạ.
Từ Ngôn chỉ uống Bách Hoa trà sau khi ăn Bích Anh loa, nếu hắn không ăn thì cũng không thèm đụng đến ly trà nào.
Chưa đầy nửa tháng, Từ Ngôn đã ăn sạch hai trăm con Bích Anh loa. Mặc dù thân thể của hắn vô cùng cường tráng, nhưng dáng dấp vẫn như cũ, chưa thể bằng bọn Yêu linh hóa hình kia.
Từ Ngôn xoa xoa hai tay, sau đó cầm một con ốc ở kế bên lên xem.
Hắn miết hai ngón tay một cái, một âm thanh vỡ nát vang lên; vỏ ốc cứng rắn bị bóp nát thành từng hạt bụi.
Kim Tình tận mắt trông thấy Từ Ngôn bóp nát vỏ ốc mà không cảm thấy bất cứ tia linh khí nào tiết ra. Điều này chứng tỏ hắn có thể dùng lực lượng cơ bắp đơn thuần để bóp nát vỏ ốc vô cùng rắn chắc kia.
Sức mạnh gần vạn cân nha!
Một con Bích Anh loa có thể tăng thêm năm mươi cân sức mạnh. Từ Ngôn nuốt sống gần hai trăm con Bích Anh loa, hiện tại thể chất đã không thua kém một con Yêu linh là bao, thậm chí có thể so kè cùng với Đại yêu nữa.
"Bách Hoa trà có công dụng dung hòa huyết sát khí tức sao?" Kim Tình nhíu chặt chân mày, lên tiếng hỏi.
"Đó là công hiệu của Bách Hoa mật, chỉ có uống nó vào sau khi ăn Bích Anh loa thì mới có thể nhận ra cái công hiệu này thôi."
Từ Ngôn đáp dửng dưng. Lý do mà hắn quay lại tổ ong để cướp Bách Hoa mật, là do hắn phát hiện ra công dụng bí mật mà người đời không hề hay biết này. Mặc dù nó không thể hóa giải khí tức cuồng bạo trong Bích Anh loa hoàn toàn, nhưng cũng có thể giảm bớt một nửa cảm giác đau đớn gây ra bởi huyết sát chi khí. Bên cạnh đó, hai thứ đó phối hợp tạo ra một loại hiệu quả khá thần kỳ là xúc tiến hấp thu lẫn nhau cùng bảo vệ phủ tạng, kinh mạch.
"Không ngờ Bách Hoa mật còn có công dụng thần kỳ như vậy!" Kim Tình ngạc nhiên, nói: "Đối với Yêu tộc nào không có nhục thân mạnh mẽ thì Bích Anh loa sẽ gây ra nguy hiểm nếu ăn nhầm vào. Nếu có thể phối hợp với Bách Hoa mật, như vậy các tộc quần nhỏ yếu của Yêu tộc cũng có thể ăn được Bích Anh loa, đúng không?"
"Không được, những tộc Yêu nhỏ bé không thể ăn nổi." Từ Ngôn lắc đầu nói.
"Nhân tộc như ngươi còn có thể ăn, vì sao những tộc quần loài Yêu nhỏ bé lại không ăn được?" Kim Tình quật cường chất vấn.
"Bởi vì ta ăn hết sạch Bích Anh loa rồi còn đâu." Từ Ngôn vuốt tay, bày ra một bộ mặt bất đắc dĩ.
"Ngươi chính là một con quỷ." Kim Tình giật mình rồi nổi nóng lên, nói: "Từ khi ngươi đến đây, Thiên Bắc chưa có ngày nào an bình."
"Ngươi nói đúng." Từ Ngôn đứng dậy đi ra bên ngoài; Kim Tình đứng đó giận dữ nhưng chỉ có thể cắn răng, nghiến lợi, chẳng biết phải làm sao.
Ả vốn dĩ là tù nhân, bị người giam giữ trong pháp bảo; ngoại trừ công tác pha trà, châm nước ra, ả muốn đi khỏi căn phòng lớn này cũng là chuyện nằm ngoài khả năng.
Tại mảnh đất trống trong hậu hoa viên, từng bầy cua lớn nhỏ bò tới bò lui lít nhít. Ở giữa bãi đất là một con cua biển cực kì to, nhưng chỉ có mỗi một cái càng. Lúc này, nó đang bị Từ Ngôn cầm ném lên ném xuống, giống như một món vũ khí bị hắn đùa bỡn xoèn xoẹt trong tay.
Dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh Tiểu Thanh, bầy cua nhỏ vô cùng phấn khởi huơ cặp càng nhỏ tựa như đang trợ uy cho chủ nhân nhà mình.
Đập tới đập lui Hải Đại Kiềm đến mức sùi bọt mép, Từ Ngôn mới chịu buông tay ra. Một tiếng ầm vang lên, đầu cua lớn ngã chổng vó, đưa tám chân lên trời.
"Đại Kiềm, đến đây, dùng hết sức của ngươi đi."
Từ Ngôn nắm càng cua của y lên rồi ra lệnh.
"Ta hết sức rồi... cầu trường lão tha cho ta..."
Hải Đại Kiềm choáng váng nói, chao đảo bò đứng lên.
Từ Ngôn cũng chẳng thèm ngó ngàng, hai cánh tay của hắn gồng lên, giật mạnh càng cua.
"Ngươi không dùng toàn lực, thì cái càng cua này cũng đừng hòng giữ lại."
Nghe giọng nói lạnh lùng của Từ Ngôn, Hải Đại Kiềm liền rên lên một tiếng, sau đó kẹp càng cua lại. Một người, một thú lúc này so kè sức mạnh lẫn nhau.
Sở trường của yêu thú tộc Cua là phòng ngự, nhưng sức mạnh của nó cũng không hề nhỏ, đặc biệt là ở phần càng cua. Sức mạnh đó có thể bóp chết một con yêu linh tầm thường, con mồi nào bị nó kẹp trúng thì đừng mong trốn thoát.
Dù cho Hải Đại Kiềm có vận dụng toàn bộ sức mạnh, thì càng cua của nó vẫn bị kéo nhích dần ra, sắp sửa gãy lìa.
"Sắp gãy, sắp gãy! Trưởng lão thần lực! Mong trưởng lão tha mạng!"
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Hải Đại Kiềm bị ném vào ao nhỏ, nước văng tung tóe. Một bầy cua nhỏ bò xung quanh giơ càng hoan hô. Con Tiểu Thanh to xác nhất vô cùng hưng phấn, thở phì phò ra từng bong bóng nước to đùng.
Sau khi xác nhận độ mạnh của cơ bắp bản thân, Từ Ngôn rốt cuộc hài lòng, gật đầu một cái.
Sức mạnh vạn cân cũng không quá kém cạnh so với oai lực của pháp bảo. Từ Ngôn đã có thể dùng tay không vặt đầu bọn yêu linh tầm thường, thậm chí có thể đón đỡ vài đợt tấn công của pháp bảo cùng với các đòn tấn công của Đại yêu.
Nhược điểm lớn nhất của Nhân tộc chính là sức mạnh cơ thể thua kém hơn.
Nếu như tu sĩ Nhân tộc có thể đem cơ thể tu luyện rắn chắc đến trình độ Đại yêu, đó sẽ là một hiện tượng vô cùng đáng sợ.
Đáng tiếc thay, Bích Anh loa tại Thiên Bắc chỉ có bấy nhiêu đây, cũng đã là mồi ngon trong bụng Từ Ngôn mất rồi, e rằng khó có thể tìm ra bất cứ con nào khác ở cả Tình Châu này.
Thấy Từ Ngôn hài lòng đi khỏi hậu hoa viên, Hải Đại Kiềm mới dám bò ra khỏi hồ. Sau đó, y biến trở lại hình người, đồng thời ném mấy con cua nhỏ đang bám ở trên đầu mình đi, rồi ngồi ngẩn người cạnh bờ hồ, lẩm bẩm: "Tại sao sức mạnh của hắn càng lúc càng lớn vậy? Hắn chắc chắn không phải con người, khẳng định không phải là loài người..."
Tại một căn phòng kín được linh lực bao phủ, Từ Ngôn bắt đầu luyện hóa yêu hồn. Không lâu sau, yêu hồn của Minh Phong và Quỷ Nhãn đều bị hắn biến thành luyện hồn, tương tự như Thương Mộc, là một trong những thành viên của Bách quỷ hiện tại.
Thi thể của Minh Phong rách nát chằng chịt, đuôi châm kịch độc bị gãy lìa thành hai đoạn, không còn hữu dụng. Từ Ngôn chỉ giữ lại đốt châm cuối cùng và một cái túi linh thú cổ quái kia, còn lại thì dùng phép thuật hệ hỏa thiêu đốt sạch.
Cũng không phải tất cả các loại Đại yêu đều có thể dùng để luyện chế pháp bảo, trong đó có cánh của Phong tộc là một dạng tài liệu khá tốt, tiếc là bị hủy từ sớm; thân thể của bọn yêu thú Quỷ Nhãn thì chẳng có công dụng gì.
Xử lý xong thi thể của Quỷ Nhãn, Từ Ngôn chừa lại một bộ da thú của lão thằn lằn này.
Tìm đến một khúc cây hình tròn, Từ Ngôn bắt đầu điêu khắc. Kỹ năng khắc cây của hắn không giỏi lắm, nhưng dựa vào trí nhớ siêu tuyệt của bản thân, chẳng mấy chốc đã gọt ra được khuôn mặt hình người của Quỷ Nhãn trên thân cây.
Tốn công sửa chữa một hồi, một lão già sống động hiện ra trên thân khúc gỗ.
Từ Ngôn còn có mục đích riêng đối với dung mạo của Quỷ Nhãn và lớp da thú kia.
Hắn còn phải đích thân đưa viên Huyết Sát châu kia cho Lôi Lục, nếu không chuẩn bị cẩn thận thì e là không làm được.
Trong phòng, một cái vỏ ốc to lớn đặt bên cạnh lớp da thú cùng tượng gỗ vừa được gọt đẽo.
Từ Ngôn dùng pháp bảo gõ đùng đùng vài cái nhưng vỏ ốc chẳng sứt mẻ gì.
"Không hề thua kém mai rùa của Xích Nguyên nha, đúng là một tấm khiên tốt mà..."
Từ Ngôn cười, giọng cười nghe ra vô cùng thật thà; thế nhưng mà, từ độ cong của khuôn miệng lại chẳng mang bất cứ hình ảnh chất phát nào cả, mà là sát ý bao trùm.
"Linh Bức động không cách xa Ngũ Địa là bao, ở đó còn có một con Đại yêu bốn cánh nha, khặc khặc."
Giọng cười của Từ Ngôn có vẻ ngô nghê, thế nhưng một khi hắn cười to ắc hẳn có kẻ phải xui xẻo.
Tứ Dực Linh bức và Đại yêu Minh Phong có giao tình cực tốt. Lúc trước ở Thần Mộc hạp, con dơi này đã góp phần to lớn trong công cuộc đuổi giết Từ Ngôn.
Trở tay lấy ra túi linh thú, Từ Ngôn quan sát nó bằng một ánh mắt tò mò.
Cái túi linh thú này là hắn đoạt được từ trên tay của Minh Phong. Bọn Đại yêu khác cũng không có thói quen như thế này.
Đại yêu thường là thủ lĩnh của thế lực một phương, yêu thú trong tộc làm sao dám không vâng lời. Nếu ngay cả Đại yêu cũng mang theo túi linh thú, như vậy con thú bên trong chắc chắn là khác loài.
Từ Ngôn vận chuyển linh lực mở ra túi linh thú, trong thoáng chốc, một con mãnh hổ xuất hiện trước mặt hắn.