“Đây là nhà phu quân ngươi!?”
Trong sân nhỏ của Mai Hương lầu, Hồng Vân nhìn quanh sân nhỏ yên tĩnh, gật đầu nói:
“Đúng vậy, chúng ta ở nhà chờ là được rồi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở lại thôi”
Đưa mẫu thân qua phòng nhỏ nơi Từ Ngôn từng ở, kỳ thật Bàng Hồng Nguyệt muốn mẫu thân nghe lời mình trở về Bàng phủ, nào ngờ mẫu thân lại cố ý muốn ở lại phòng của Từ Ngôn thế này. Dường như vị mẫu thân đại nhân này còn muốn tìm được Từ Ngôn hơn cả nàng nữa.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng với tư cách là một người con gái hiếu thuận, Bàng Hồng Nguyệt chỉ có thể mang theo mẫu thân đi vào Mai Hương lầu, tới tiểu viện thuộc về Từ Ngôn.
Biết được chủ mẫu Bàng gia tới, Mai Tam Nương vội vàng phân phó nhà bếp phía sau chuẩn bị tiệc rượu. Nhạc mẫu của đệ đệ mình tới, nàng cũng không dám chậm trễ. Đợi đến lúc rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, Mai Tam Nương còn tự mình đưa tới.
Vừa mới vào tới sân nhỏ, Mai Tam Nương liếc nhìn Tiểu Hắc nằm phía ngoài chuồng heo, lại càng hoảng sợ, tiếp theo lại trở nên kì quái.
“Tiểu Hắc?”
Tuy thân hình của Tiểu Hắc rất lớn nhưng Mai Tam Nương đã nuôi nó nhiều năm, vẫn mơ hồ nhận ra được. Chẳng qua nàng không hiểu là Bàng Vạn Lý đã mang Tiểu Hắc đi, sao lại không trở về.
Dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Mai Tam Nương vẫn nhiệt tình chiêu đãi tiệc rượu. Trong bữa tiệc, nàng còn kín đáo dò hỏi tung tích gia chủ Bàng gia nhưng chỉ nhận được chút thông tin mơ hồ. Nữ nhân tên là Hồng Vân kia căn bản không muốn nói thêm gì với nàng.
Bàng gia là gia đình giàu có, chủ mẫu lạnh lùng cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng Mai Tam Nương mơ hồ phát hiện thần sắc Hồng Vân có chút không thích hợp, giống như nữ nhân kia không phải là người sống.
Tuy Mai Tam Nương không phải là người tu hành nhưng lịch duyệt phong phú, Bàng Hồng Nguyệt không thể so được. Với một nữ nhân, Mai Tam Nương chỉ cần nhìn qua cũng có thể đại khái đoán ra được tính cách và xuất thân. Thế nhưng nàng không cách nào nhìn ra được tính cách của Hồng Vân, chưa kể vẻ lạnh băng trong đáy mắt đối phương còn khiến cho nàng không khỏi kinh hãi.
Thừa dịp một lần mời rượu, Mai Tam Nương giả bộ như vô tình chạm phải bàn tay Hồng Vân, sau đó mặt mũi tươi cười nói rằng đi ra để chuẩn bị rượu ngon hơn, cáo từ lui ra khỏi sân nhỏ.
Vừa đi ra khỏi sân nhỏ, ánh mắt Mai Tam Nương lập tức trở nên kinh hãi
Tay của đối phương rất lạnh, loại lạnh như băng thế này chỉ có người chết mới có.
“Chẳng lẽ Hồng Nguyệt không nhìn ra nửa điểm bất thường? Đến tột cùng là nàng tìm được mẫu thân hay là yêu quái đây…”
Mang theo một bụng đầy kinh nghi, Mai Tam Nương nhịn đến khi đêm xuống, liền sai một nha hoàn khôn khéo đi tìm Bàng Hồng Nguyệt đến. Nàng muốn đem việc không ổn mà mình phát hiện ra báo cho đệ muội.
Đêm không mây, một vầng trăng sáng treo trên cao phía chân trời.
Đợi trong sân Mai Hương lầu, Mai Tam Nương kìm xuống lo lắng trong lòng, thần sắc bảo trì yên ổn, đến khi trong bóng tối một đạo thân ảnh đi tới, nàng rốt cuộc mới yên tâm.
“Hồng Nguyệt, vị cô nương kia có chút không đúng, đến cùng là ngươi tìm được ở nơi nào?”
Vừa muốn tiến đến giữ chặt đối phương, Mai Tam Nương bỗng nhiên biến sắc, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc không cách nào che dấu.
Nữ nhân đi đến gần quả có vẻ ngoài tương tự với Bàng Hồng Nguyệt, có điều nhìn chín chắn hơn nhiều, khóe mắt lộ ra vẻ vô cùng băng hàn.
“Nói một chút, ta không đúng ở chỗ nào, ngươi nhìn thấy gì?”
Hồng Vân hóa trang thành Bàng Hồng Nguyệt, mặc cùng một bộ váy giống Bàng Hồng Nguyệt như đúc, trách không được Mai Tam Nương nhận sai người.
Đối mặt với sự ép hỏi của Hồng Vân, Mai Tam Nương lập tức khôi phục thái độ bình thường, lấy ra khăn tay cười nói:
“Đây không phải vì ngươi quá trẻ sao, có mẹ con nào mà lại nhìn giống như tỷ muội. Nếu thật là mẹ con thì năng lực trú nhan cũng quá mức kinh người rồi.”
“Nguyên lai là trẻ tuổi quá.”
Hồng Vân cười như không cười tới gần Mai Tam Nương nói:
“Người tu hành chúng ta đều có khả năng bảo toàn nhan sắc, điểm này phàm nhân chỉ có thể hâm mộ. Lão thái bà ngươi còn có thể trẻ như vậy, huống chi là ta. Ngươi thấy có đúng không? Ha ha ha.”
Phù!
Trong lúc cười nhẹ, Hồng Vân há miệng thổi ra một ngụm khí lạnh, thổi bay khăn tay của Mai Tam Nương đi mất. Đống bụi cổ quái từ trong khăn tay tung ra cũng bị thổi bay không còn sót lại chút gì.
“Quả là một lão thái bà khôn khéo, còn biết hạ độc”
Hồng Vân ánh mắt lạnh lẽo, ả cảm giác rõ ràng được khí tức của đối phương, biết chắc tuổi tác thật của Mai Tam Nương không như dung mạo nàng.
Thò ra một cánh tay chụp tới Mai Tam Nương, Hồng Vân trong miệng nói nhỏ:
“Dám dùng độc với ta, ngươi còn xa mới làm được.”
Thủ đoạn của phàm nhân trước mặt Đại yêu đúng là không đáng nhắc tới. Đến hôm nay Mai Tam Nương mới hoàn toàn chắc chắn, Hồng Vân trước mặt tuyệt không bình thường, có thể Bàng Hồng Nguyệt đã bị lừa rồi.
Chứng kiến đối phương chộp tới, Mai Tam Nương vội vàng né tránh, trốn đằng sau một cây cột. Vốn nàng đi lên tiếng báo hiệu thì từng sợi tơ nhện rậm rạp đã bịt chặt lấy miệng nàng, thậm chí cả người nàng cũng bị quấn chặt vào phía sau cây cột này.
“Một phu nhân còn chưa đủ, tăng thêm một vị tỷ tỷ liền không sai biệt lắm. Hai con tin trong tay, chỉ cần hắn trờ lại nhất định trốn không thoát lòng bàn tay ta rồi, hahaha...”
Hồng Vân vẫn đang cười lạnh trong lúc tiến tới gần Mai Tam Nương. Bàng Hồng Nguyệt dùng làm mồi, Mai Tam Nương dùng làm đường lui. Thời điểm Từ Ngôn trở về chắc chắn không có biến cố gì.
Khò khè!
Bên người truyền đến tiếng heo kêu làm cho bước chân Hồng Vân chững lại. Nữ tử quay đầu nhìn thẳng vào heo đen ở bên, lạnh lùng nói:
“Mang theo ngươi một đoạn đường là nể tình ngươi và ta đều là Yêu tộc. Một đầu heo không đi ăn uống ngủ đi, rảnh rỗi quản chuyện làm gì. Ngươi ngăn ta, cẩn thận cái đầu heo của ngươi.”
“Ai nói heo ngốc muốn ăn uống ngủ? Đầu heo của nhà ta, ngươi thử động vào một phát xem?”
Bỗng nhiên một âm thanh xuất hiện, mang theo ý trêu chọc. Một bóng người có hai cánh như quỷ mị xuất hiện ngay giữa Hồng Vân và Mai Tam Nương.
“Ô ô…”
Mai Tam Nương thấy có người tới, lập tức giãy giụa kêu lên. Nhưng miệng bị tơ nhện phong kín bịt kín làm cho nàng nói không ra lời.
Khò khè!
Heo đen ngẩng cao đầu kêu lên, màu đỏ tươi trong mắt bắt đầu rút đi. Chủ nhân đã mấy chục năm chưa gặp, nay lại đang đứng trước mặt nó.
“Là ngươi”
Nhìn thấy người tới, Hồng Vân chợt giật mình kinh ngạc. Ả có tu vi Đại yêu mà rõ ràng không phát hiện đối phương đến gần.
“Tri chu, đã lâu không gặp, ngươi tới nhà của ta là muốn giăng lưới sao?”
Sau lưng Từ Ngôn hai cánh hơi khẽ động, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Sau một khắc, hai đạo hàn quang bỗng nhiên lao ra, khí tức pháp bảo ầm ầm xuất hiện.
“Ta ghét nhất mạng nhện.”
Răng rắc!
Pháp bảo xuất hiện đã trực tiếp chặt đứt hai tay của nữ tử. Đại yêu nhện căn bản không nghĩ tới lúc này gặp phải Từ Ngôn, càng không nghĩ tới tu vi đối phương đã tới trình độ khiến cả Đại yêu còn sợ hãi nên luống cuống không kịp đề phòng.
Bị mất đi hai tay, Đại yêu nhện rống to lên nhanh chóng thối lui về phía sau. Trong miệng phun ra vô số sợi dây nhỏ, tạo thành một mạng nhện cực lớn nhằm ngăn trở cường địch.
Đối mặt với đối thủ có thể khống chế hai kiện pháp bảo, Tri chu đại yêu đã sinh lòng thoái lui. Bàng Hồng Nguyệt bị nàng thi triển một ít thủ đoạn vây trong sân nhỏ. Chỉ cần bắt nữ nhân kia vào tay thì từ ngôn trước mặt cũng không dám vọng động.
“Tiểu Hắc!”
Mạng nhện trước mặt chính xác có thể ngăn được Từ Ngôn một lát nhưng mà con heo Tiểu Hắc cũng không có rơi vào trong lưới. Theo tiếng chủ nhân gầm nhẹ, heo đen nhanh như chớp xông thẳng tới liền xông ra ngoài, dùng đầu húc bay Hồng Vân lên không trung.
Hí khà hí....
Tâm niệm hắn vừa động, Thiên Nhãn vương xà khổng lồ đã xuất hiện ở giữa sân. Đầu rắn mãnh liệt nâng lên, răng nanh âm trầm trực tiếp cắn vào thân ảnh ở giữa không trung.
Phốc!
Đại xà cắn răng vào bụng, giữ chặt Đại yêu nhện trong miệng.
Với loài nhện mà nói, rắn chính là thiên địch!
Ánh đao chớp động, mạng nhện bị cắt thành phấn vụn. Cầm theo trường đao Hổ Cốt, Từ Ngôn nhanh chóng bước đi, đại xà cung kính cúi đầu đem nữ tử trong miệng đưa tới trước mặt chủ nhân.
“Lần thứ ba gặp mặt, hai lần trước thiếu chút chết trong tay ngươi, lần này... ngươi nên chết đi.”
Trong mắt trái mơ hồ hiện ra tinh văn, tuy là vẫn biến thành hình người nhưng chân thân Đại yêu nhện này không thể chạy thoát khỏi mắt trái của Từ Ngôn.
Đầu lâu lăn xuống, ánh mắt sợ hãi của Hồng Vân mơ hồ biến ảo thoáng qua. Đáy mắt xuất hiện thần thái không thuộc về con Đại yêu nhện này, vô cùng quỷ dị và lạ lẫm, còn mang theo chút kinh hỉ không người hiểu được dần dần biến mất.
Máu tươi bắn tung tóe. Phía xa, vừa lúc Bàng Hồng Nguyệt nghe thấy tiếng động vội vàng lao ra khỏi viện tử, ánh mắt đầy sợ hãi, mặt mày trắng bệch.