Hàng loạt đốm sáng nhỏ hiện ra như ánh nến mờ mịt, lơ lửng bất định.
Vầng sáng ấy lờ mờ, không rực rỡ nhưng lại có thể soi rọi bóng tối, tựa như những vì sao giữa màn đêm.
Một cảnh tượng kỳ lạ lại xuất hiện giữa đáy biển như thế này. Từng ánh sao màu tím nhạt trải rộng xung quanh khu vực Từ Ngôn và Tiểu Sương. Trông có vẻ như hai người đang đứng giữa một bầu trời đêm vậy.
Những đốm sáng ấy xuất phát từ con tôm biển to dài.
"Thật hiếm thấy khi có nhiều tôm Tử Huỳnh đến thế."
Từ Ngôn than thở khi ngẩng đầu trông thấy một bầy tôm đông đúc xung quanh.
Tôm Tử Huỳnh là một loại tôm kỳ lạ tại biển sâu. Giáp xác của nó trong suốt, đầu tỏa ra ánh sáng màu tím. Loại tôm nhỏ này không phải là yêu thú mà chỉ sinh sống tại lòng biển, được xem như một loại thực phẩm thượng hạng. Giá của bàn tôm Tử Huỳnh khoảng chừng không dưới mấy chục linh thạch.
Từ Ngôn cũng hiểu được phần nào thông qua sách vở, rằng đôi khi có tiền cũng khó mua được thức ăn ngon. Trông thấy hàng loạt tôm Tử Huỳnh trước mặt, hắn cảm giác hơi đói bụng.
Cảnh đẹp không thể khiến Thiên Môn hầu động lòng, nhưng đồ ăn ngon lại là thứ mà hắn thích.
"Có thể nấu đủ vài bàn nha..." Vừa ngắm nhìn cảnh đẹp, Từ Ngôn vừa tính tóa số lượng của bầy tôm này. Đây không phải là tính toán suông, mà hắn tính thật.
"Đẹp quá!" Dường như Tiểu Sương rất mê thích cảnh đẹp này, ánh mắt vô cùng mê ly.
Cũng khó trách tại sao tiểu nha hoàn này đắm đuối đến thế, vì nữ hài dễ bị hấp dẫn bởi cái đẹp mà. Trong khi đó, nó lại chẳng có sức hút là bao khi đối tượng là đàn ông.
"Động này dẫn đến đâu vậy?" Từ Ngôn không nhìn bầy tôm Tử Huỳnh nữa, mà bắt đầu quan sát phía sâu đen ngòm bên trong hang động.
"Trong động có một vách núi và một mái vòm cực lớn, chẳng biết dẫn đến nơi nào." Tiểu Sương miêu tả sơ lược về cảnh tượng trong hang động. Rõ ràng là nàng ấy vừa đi từ trong ấy ra.
"Vách núi à?" Từ Ngôn khẽ cau mày.
Thật ra, bên ngoài động này cũng là vách núi, vì lớp tiêu thạch rạn nứt tại đây có xu hướng cao chót vót dần, hầu như là thẳng tắp từ trên xuống dưới.
"Chúng ta đi xem thử." Vừa dứt lời, Từ Ngôn đi vào hàng, vừa đi vừa hỏi: "Có gặp đại sư tỷ và Phí Tài không?"
"Không gặp." Tiểu Sương cúi đầu theo sao, không hề nhiều lời, trông rất điềm đạm.
"Tìm thấy hai người bọn họ xong thì chúng ta đi liền. Nơi đây quá âm u, chẳng phải là nơi tốt lành gì." Tốc độ của Từ Ngôn không chậm, nhưng Tiểu Sương vẫn bám theo sát gót. Không lâu sau, hai người gặp được một ngã rẽ.
"Chia nhau đi tìm, hạn định là một ngày. Dù có gặp Vương Chiêu và Phí Tài hay không, chúng ta đều phải quay về đây."
Từ Ngôn an bày như thế, còn Tiểu Sương khẽ gật đầu, không hề cãi lại.
"Tiểu Sương, sức cô rất mạnh à?" Bỗng nhiên Từ Ngôn hỏi thế.
Vừa nghe xong, Tiểu Sương càng cúi đầu sâu hơn, nói nhỏ: "Ta tu tập một loại công pháp luyện thể, nên sức mạnh cũng khá."
Dĩ nhiên một tiểu cô nương nói chuyện với người khác về chuyện sức lực hẳn phải thẹn thùng rồi.
"Người không quá to, mà sức mạnh cũng không ít nhỉ?" Từ Ngôn không hỏi nhiều, liếc Tiểu Sương một cái rồi phóng về con đường bóng tối bên trái, nhanh chóng hòa nhập vào đayý biển sâu.
Khi Từ Ngôn đi rồi, Tiểu Sương lại đứng yên nơi đó rất lâu.
Nàng nhìn chằm chằm vào ngực mình. Một lát sau, cô bé đưa tay mân mê cổ áo, có vẻ khá để ý đến lời nói của Từ Ngôn.
Rõ ràng là nữ hài này hơi hiểu lầm cái câu "người không quá to" của Từ Ngôn rồi.
Đúng thật nàng không lớn lắm, dù là thân hình hay vóc dáng đều ốm o như một đứa bé chưa trưởng thành, nhưng sức lực của nàng không yếu.
Tiểu Sương mím môi, bơi về một hướng khác, nhanh chóng hòa mình vào bóng tối.
"Công pháp luyện thể... Tiểu Sương."
Trong bóng tối, Từ Ngôn quay lại, liếc nhìn tiểu nha hòan đã biến mất từ lâu. Hắn nhíu mày lại.
Việc một tiểu nha hoàn của đảo Hiên Viên lại có thể hành động dễ dàng giữa lòng biển sâu có áp lực mạnh mẽ thế này đã khiến hắn có chút kinh ngạc. Hắn có sức mạnh cơ thể mạnh hơn vạn cân, thế nên đủ sức bỏ qua áp lực nước để hành động tùy ý như thế. Nếu đổi lại là kẻ có tu vi Trúc Cơ, dù ở cảnh giới hậu kỳ, cũng chỉ có thể hành động chậm chạp mà thôi.
"Chỉ một tiểu nha hoàn đã có sức mạnh lớn đến vậy, xem ra người của Cổ Bách đảo không hề đơn giản."
Tự lẩm bẩm xong, Từ Ngôn tiếp tục lặn xuống. Hắn gặp một bộ thi thể trôi nổi trên đường. Đây là một tu sĩ Trúc Cơ của đảo khác. Kẻ này có vẻ mặt tím tái, không còn hơi thở, đã chết chắc rồi.
Lướt qua cái xác ấy, Từ Ngôn bơi về một hướng. Ít lâu sau, hắn gặp một cửa động quái lạ.
Vị trí cửa vào này rất to lớn, tại đỉnh cửa có hai hàng đá vôi treo thõng xuống, sắp xếp theo thứ tự đàng hoàng. Chuyện kỳ quái chính là, có hai hàng đá vôi khác bên dưới đối ứng với hai hàng đá vôi sắp xếp chỉnh tề bên trên.
Những tảng đá vôi đen kịt này rạn nứt tứ bề. Khi Từ Ngôn bước lên nó, còn tưởng đây là một cây cầu đá hình bán nguyệt.
Đứng tại cây cầu trải dài hơn trăm trượng, ánh mắt của Từ Ngôn lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Hắn có cảm giác run rẩy, trong lòng nổi lên một cảm giác uy hiếp không tên, dù xung quanh vẫn im ắng và chẳng có vật thể sống nào cả.
"Do chiếc cầu đá này ư?"
Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu. Ngay khi hắn bước khỏi chiếc cầu này, cảm giác vừa rồi bỗng biến mất.
Nếu chẳng thể phát hiện ra, Từ Ngôn cũng không thèm nghiên cứu nữa, mà tiếp tụi bơi xuống.
Hắn nhẩm tính vị trí hang động nơi này có chu vi ước chừng hơn ngàn trượng, xung quanh khép kín. Hơn nữa, vách đá bốn phía đều được hình thành từ đá vôi.
Hắn chẳng thấy bất cứ một con cá nào, ngoại trừ vài cái xác trôi nổi.
Tại hang động kỳ lạ tối mịt này, ngoại trừ bọn tôm Tử Huỳnh bên ngoài, dường như chẳng còn bất cứ sinh vật nào khác.
Rốt cục, Từ Ngôn đã chạm xuống mặt đất, nhưng đó lã là do đá vôi tạo thành.
"Đây là đâu nhỉ?"
Suy nghĩ một hồi, Từ Ngôn quyết định: "Cao lắm là một ngày, bắt buộc phải đi khỏi đây dù có tìm được Vương Chiêu và Phí Tài hay không."
Chắc chắn một hang động âm u dưới đáy biển không phải là một nơi tốt đẹp gì, không nên dừng chân tại đây quá lâu.
Từ Ngôn dùng Tiên Mi Quỷ Nhãn để quan sát một phen. Lát sau, hắn giẫm chân xuống, hơi do dự.
Cách hai bước trên mặt đất, có hai cái lỗ nhỏ hình tròn có kích thước chừng cổ tay khác biệt hẳn với hình dạng rạn nứt của vách động bốn phía. Trông nó tự như bị phi kiếm đâm xuống mà thành, hoặc bị một thứ gì đó ném xuống như thế.
Toan tính một phen, Từ Ngôn ngẩng đầu lên quan sát đỉnh đầu đen kịt.
Trên đường tới đây, Từ Ngôn vẫn luôn nhớ rõ địa hình xung quanh. Qua quá trình nhẩm tính, cái lỗ nhỏ này đối ứng với cái hang lớn bên trên lớp đá vôi kia.
Cách nhau một khoảng đá vôi rộng lớn đến vậy, nhưng Từ Ngôn vẫn có thể xác định phương vị hiện tại, không chắc là chính xác tuyệt đối, nhưng không lệch nhiều.
Trên đầu là hang đá vôi to lớn, dưới chân là lổ nhỏ trên nền đá vôi...
"Kiếm khí xuyên đến tận đây ư?"
Phỏng đoán hai lổ hỏng đối lập này một hồi, Từ Ngôn lại lắc đầu, tự nói: "Không đúng, kiếm khí không thể có hình tròn, chẳng lẽ do pháp bảo loại thương gây nên?"
Dùng mắt để tự đo đạc kích thước hai cái lỗ này, kích thước lớn nhỏ thế này cũng xấp xỉ một cây trường thương. Chỉ là càng nhìn,Từ Ngôn càng thấy quen mắt.
Không phải cái lỗ nhỏ này nhìn quen mắt, mà dường như hắn đã gặp cái kích thước của lỗ nhỏ này ở đâu rồi.
Im lặng một hồi, sau khi xác định không có ai xung quanh, Từ Ngôn lấy chiếc bình thần bí kia ra rồi đặt đáy bình nhẹ nhàng xuống lỗ nhỏ.
Sau đó, hắn vô cùng ngạc nhiên khi đáy bình nằm vừa khít vào lỗ nhỏ xuất hiện trên bề mặt lớp đá vôi kia.