Thân thể hắn hôn mê, nhưng ý thức hoàn toàn tỉnh táo. Từ Ngôn nghiến răng nghiến lợi, quả thật là đang chửi rủa.
Chửi mình quá ngu xuẩn, bày đặt làm người tốt, cứu người không được còn đánh mất cả sinh cơ.
Còn mắng chửi Sở Linh Nhi thật quá xui xẻo, dính vào không có gì tốt lành, hoàn toàn xứng với danh xưng ngôi sao chổi mà.
Còn mắng cả sư huynh hắn, chỉ nói có một nửa. Nếu y nói hết rằng cứu người có thể hao phí sinh cơ của mình thì có đánh chết Từ Ngôn cũng không cứu.
Hối hận cũng vô dụng, Từ Ngôn mắng chửi cả buổi xong đã trầm lòng tĩnh khí, thử hoạt động tay chân.
Mí mắt rất nặng, không thể mở lên được. Từ Ngôn giật giật ngón tay, cảm thấy như đeo chì không nhấc lên nổi. Hiện giờ hắn cảm giác mình già lão đi rồi, có lẽ mở mắt ra rồi sẽ thấy mình biến thành một lão già gia râu tóc bạc trắng chỉ còn sống được vài ngày nữa.
Nghĩ đến già nua, sẽ nghĩ tới tử vong. Phàm là sinh linh nhân gian này, không ai nguyện ý phải chết cả. Từ Ngôn cũng không ngoại lệ.
Tuy hắn có thể nhìn thấy được quỷ, nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường nhưng cũng không muốn sóng vai đi cùng Hắc Bạch Vô Thường xuống địa phủ một chuyến. Ít nhất lúc chưa sống đủ, hắn không muốn đi đâu cả, chỉ muốn lưu lại dương gian mà thôi.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Từ Ngôn chợt nghe được tiếng sột soạt rất khẽ, như có người đang mặc quần áo.
Trong thủy lao chỉ có hai người, Từ Ngôn không nhúc nhích được, cho nên chỉ có thể là Sở Linh Nhi phát ra tiếng động.
Nàng ta tỉnh lại, quả nhiên được cứu sống. . .
Trong lòng hắn đắng chát nghĩ thầm: “Bản thân mình bị biến thành lão gia gia, còn người ta vẫn là thiếu nữ trẻ trung, thật quá không công bằng. Ít nhất Sở Linh Nhi phải biến thành lão thái thái mới được chứ!”
Nguyền rủa độc địa, lại chú định không có hiệu quả gì. Bởi vì chẳng những Sở Linh Nhi không già đi, mà ngược lại còn trẻ hơn trước vài phần. Gương mặt thiếu nữ chợt ửng đỏ đầy khỏe mạnh, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch cùng ánh mắt nheo lại nhìn qua đầy nghịch ngợm giảo hoạt.
"Này, Thiên Môn hầu, ngươi chết hay chưa?"
Từ Ngôn bị người dùng một ngón tay nhẹ chọc chọc. Hắn rất muốn mắng một câu ngươi có chết thì ta cũng không chết được, đáng tiếc, hắn không thốt nên lời, miệng há không ra.
“Làm sao ngươi có được loại kì công này đây?”
Tiểu công chúa phát hiện đối phương bất tỉnh nhân sự, bèn ôm hai đầu gối ngồi cạnh bên người hắn, miệng lẩm bẩm.
“Hóa ra trừ Hoàng thúc, thiên hạ cũng có người có kỳ công này. Thật quá hi hữu, còn là một Thái Bảo tà phái nữa chứ!”
Tiếng nói rất khẽ mang theo chút mừng rỡ nhàn nhạt, lại có chút bi thương không hiểu được.
“Lại sống sót được thêm ba năm nữa rồi. Rốt cuộc lần này không liên lụy tới Hoàng thúc. Hao phí hơn mười năm thọ nguyên của Hoàng thúc, ta nên chết đi mới phải, như vậy sẽ không liên lụy đến Hoàng thúc nữa. Dù sao, ta vốn là một kẻ thừa thãi a…”
“Sao ngươi lại cứu ta chứ? Yêu thích ta, hay là ưa thích thân thể ta đây? Ha ha ha…”
Âm thanh khẽ khàng kia trở nên giảo hoạt, nói nhỏ: “Bệnh chung của nam nhân, không nhìn nữ hài chịu khổ được. Một khi tâm tính thương người bị cắn trả, ngươi có thể phải chết đấy. Từ Ngôn, nhất định ngươi đã hối hận rồi, hối hận không nên cứu ta. Thật ra cũng không có gì, ngươi không cứu ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Ta cũng đã sống đủ rồi, chết ở nơi này đã có sẵn quan tài, không ai tìm được ta cả, không ai nhìn thấy thi thể của ta. Nếu như thế, hoàng thúc sẽ nghĩ ta còn sống, chẳng qua không tìm thấy mà thôi…”
Một cảm giác đau thương dần phủ kín thủy lao, thiếu nữ khẽ nở nụ cười. Tiếng cười mang theo tư vị tự giễu, sau đó, là một đoạn đồng dao khẽ vang lên.
Đó là đoạn đồng dao mà đứa nhỏ nào cũng quen miệng cả. Dù lúc trước biết rõ thân trong tử địa, Sở Linh Nhi vẫn vui vẻ ngâm ca. Có lẽ nàng không sợ chết, cũng có lẽ nàng chưa từng lưu luyến đến mảnh hồng trần này.
"Mẹ. . ."
Cuối phần đồng dao, một tiếng thốt khẽ, như thể của một kẻ lãng tử trở về nhà, hoặc giả là từ miệng người con gái bị gả rời khỏi nhà. Đến cuối cùng, là tiếng nức nở trầm thấp thốt lên câu nói sơ khai đầu tiên nhất của một con người, thế nhưng lại bị bao phủ bởi một tầng lạnh băng và đầy tuyệt vọng ở mặt ngoài.
Nàng đã mười lăm tuổi, nhưng chưa từng gặp mặt mẹ ruột của mình. Hoàng cung lạnh như băng chỉ có một mình phụ hoàng uy nghiêm đầy lạnh lùng mà thôi…
Rất kỳ quái, Từ Ngôn cảm giác mình có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Sở Linh Nhi lúc này. Bởi vì hắn cũng không có mẹ, càng không có cha.
Hắn đích xác là một cô nhi, cô độc, chỉ có lão đạo sĩ gắn bó làm bạn.
Cô đơn là thứ bệnh dễ lây, cũng có thể khiến tâm linh đồng cảm. Hiện tại Từ Ngôn đã không còn hận Sở Linh Nhi nữa. Hắn và Sở Linh Nhi giống nhau, từ chỗ không cam lòng mà im ắng gào thét, chất vấn những người thân vì sao vứt bỏ bọn hắn, vì sao phải tuyệt tình như thế!
Rộttt… rột….
Từ Ngôn phẫn nộ có hạn mà thôi. Một khi đói bụng, thì dù là cô nhi, dù là không chỗ nương tựa, hay có biến thành một lão gia gia không còn một cái răng đi nữa, hắn cũng muốn ăn cơm.
Khát vọng với đồ ăn đã trở thành một loại lực lượng cường đại, dưới chấp niệm đầy chấp nhất đến không người lý giải được, Từ Ngôn mở hai mắt ra.
Linh khí đan điền dần được vận chuyển. Rồi dần dần, Từ Ngôn cảm thấy thân thể mình đã có cảm giác.
Hắn muốn giãy dụa ngồi dậy, thế nhưng thử mấy lần đành buông xuôi.
Bây giờ ngồi dậy không nổi, đành phải nghỉ ngơi một lúc nữa.
Một bàn tay nhỏ nhắn xanh nhạt đưa ra, đỡ lấy Từ Ngôn ngồi dậy. Đôi mắt to tròn của Sở Linh Nhi xuất hiện trước mặt Từ Ngôn.
“Ngươi…”
“Ta rất già, phải không?”
Cổ họng Từ Ngôn khàn khàn không chịu nổi, nghe như thể một ông lão bảy tám mươi tuổi. Đến chính hắn nghe được cũng phải hoảng sợ.
“Cũng được, không tính là già lắm.”
Sở Linh Nhi trả lời cũng là khẩu thị tâm phi. Bởi ánh mắt của nàng vẫn cong cong, nhìn rất có vẻ đang cười nhạo.
Hắn nhếch nhếch miệng, rồi rất tang thương cố sức đưa tay lên sờ lên miệng mình. Sau đó hắn ngốc chát nở nụ cười.
Tình hình còn chưa quá tệ, ít nhất răng cỏ vẫn còn…
Còn răng là còn ăn được, Từ Ngôn không nhấc nổi tay lên, đành vô lực nói: “Trong ngực có sườn lợn rán, lấy ra cho ta ăn chút.”
“Còn ăn được hả?” Sở Linh Nhi trợn mắt, tò mò hỏi: “Khẩu vị của ngươi thật tốt!”
Tuy không hiểu nổi vị Thiên Môn hầu giống hệt heo kia, Sở Linh Nhi vẫn tìm kiếm miếng sườn lợn hun khói rán trên người hắn, đút cho hắn ăn vài miếng.
Ăn được chút ít, Từ Ngôn mới cảm giác mình trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, thử duỗi cánh tay ra rồi bắt đầu xem xét thân thể mình.
Không lâu sau, hắn nở nụ cười ngây ngốc.
Mình còn chưa già, vẫn còn trẻ tuổi như vậy.
“Cô hút dương khí của ta!” Khôi phục được chút sức lực, Từ Ngôn trừng mắt lên.
“Ta không phải nữ quỷ, hút dương khí của ngươi làm gì?” Sở Linh Nhi ấm ức nói.
“Trả lại sinh cơ cho ta, yêu nữ kia!” Từ Ngôn rất muốn bóp cổ đối phương, đáng tiếc hắn không có sức lực gì.
“Nhìn qua thân thể ta, cho nên ngươi cũng nên trả giá nhiều mới phải.” Sở Linh Nhi nghiêng đầu, cười mỉm nói: “Làm sao ngươi có được kỳ công như của Hoàng thúc? Hoàng thúc từng nói không ai có được loại kỳ công này mà.”
“Hoàng thúc cô là sư huynh ta.” Từ Ngôn tức giận nói: "Ta là sư đệ Sở Bạch!"
Sở Linh Nhi nghe được tin này rõ ràng rất kinh ngạc, chẳng qua nàng ta nhanh chóng bình thường lại, cong mắt cười nhìn Từ Ngôn. Như thể nàng ta đang nhìn bảo bối, đầy ngọt ngào nói “Ba năm sau ta được mười tám tuổi, Từ Ngôn, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta chết chứ?”
“Sẽ không, chỉ cần cô chết cách xa ta một chút là được.” Lúc này Từ Ngôn hận không thể cách ngôi sao chổi này càng xa càng tốt.
“Người tuyệt tình…” Sở Linh Nhi quệt miệng, nũng nịu nói: “Nếu đổi thành nương tử ngươi cần sinh cơ của ngươi, ngươi bỏ mặc sao?”
"Đương nhiên sẽ không!" Từ Ngôn bật thốt lên, không để ý nhiều tới Sở Linh Nhi.
Nghe câu trả lời này, khóe miệng Sở Linh Nhi khẽ nhếch lên, bộ dáng tươi cười đầy giảo hoạt, giọng nói đầy mê người: “Ngươi đã nhìn qua thân thể của ta, còn sờ mó qua. Nếu Hồng Nguyệt tỷ tỷ biết được, có tức giận hay không đây? Đợi ta mười tám tuổi rồi, ngươi sẽ không mặc kệ ta chứ… Anh rể?”
Nghe được một câu Hồng Nguyệt tỷ tỷ, Từ Ngôn ngây ngẩn cả người. Đến khi hắn nghe được hai từ anh rể thì đã hoàn toàn choáng váng, như thể một bức tượng gỗ.