Một câu thiên địa duy nhất, Tuyết cô nương nghe được ngây ngẩn cả người, chờ nàng nhìn kỹ lại, đáy mắt Ngôn hầu đã không còn chút thần thái nào nữa, đang say mê ngửi ngửi hương trà. Thì ra câu kia thiên địa duy nhất, chỉ là đang chứng minh tuyết trà trân quý. - Cổ... Tuyết cô nương đột nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nói một chữ, băng tuyết hiển hiện, hơi lạnh gào thét, sau một khắc nữ hài văn tĩnh đã biến thành một pho tượng đá. - Cổ? Ngôn hầu bị giật nảy mình,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.