Giọng nói trong phòng nghe ra còn rất trẻ tuổi, Tiêu Lôi khẽ nhíu mày. Nếu người ta đã nói Tiêu môn chủ, tất nhiên là nhắm đến lão.
Ánh mắt đám cao thủ Chỉ Phiến môn phía sau lão đều trở nên lập lòe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt. Tiêu Lôi lại không chút để ý, phất tay ý bảo thủ hạ tản đi, còn lão tự mình đẩy cửa phòng tiến vào.
Trước mặt Tiêu Lôi là một vị thế gia công tử đang ung dung ngồi cạnh bàn, chén trà trong tay không chút run rẩy. Dung mạo kẻ này tuấn tú, mặt mày sáng sủa, một bộ cẩm bào ngọc đái, một thân ngọc thụ lâm phong.
Một thiếu niên công tử sáng láng!
Tiêu Lôi không khỏi thầm tán thưởng một câu rồi cười lớn. Lão tiến tới gần, rồi ngồi xuống đối diện với thiếu niên hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết ta?"
“Trước khi chuẩn bị đến đây,trưởng bối trong nhà liên tục nhắc nhở, Tiêu Môn chủ oai hùng phi phàm, chính là đương thời hào kiệt. Quả nhiên hôm nay gặp được, tại hạ đầy bội phục.”
Từ Ngôn đã thay đổi trang phục và cải trang lại, mũ rơm trên đầu cũng sớm ném đi, bịt mắt cũng bị tháo xuống, một bộ cười mỉm không kiêu ngạo không siểm nịnh. Loại thần thái thiếu gia này được hắn giả dạng giống như đúc, mà ánh mắt cao ngạo mờ nhạt kia lại càng khiến người khác không thể nghi ngờ.
Soát…!
Vừa nói xong câu đầu, Tiêu Lôi vẫn còn cười cười đã rút ra trường kiếm. Thân kiếm dao động một tầng linh khí, chỉ cần tay lão rung lên, lập tức sẽ có một đạo kiếm khí bổ về phía đối diện.
Trường kiếm đặt ngang trên bàn rượu, toàn bộ không khí trong phòng như bị đông cứng. Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Lôi chuyển sang lạnh lẽo, lão lạnh giọng nói: “Dám lừa gạt Tiêu Lôi ta, không có bao nhiêu người. Ngươi, cũng không ngoại lệ!"
Bị người nhìn ra sơ hở, Từ Ngôn không những không kinh hoảng mà còn hiện ra bộ dạng phẫn nộ, đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn. Một tia linh khí tràn ra, khiến cả ấm trà và ly tách trên bàn rung lắc một phen.
Chân khí có thể đánh nát chén trà, thậm chí nát cả tảng đá nhưng không cách nào tràn ra ngoài cơ thể được. Lần này ấm trà rung lắc như vậy, chỉ có thể nói rõ Từ Ngôn chính là một cao thủ Trúc Cơ.
“Tiêu môn chủ, có ý gì?” Ánh mắt Từ Ngôn mang theo tức giận, lạnh lùng nói.
“Lần này Tiền tông bỏ ra cái giá thật lớn. Phái tới một cao thủ Trúc cơ để lừa gạt mỗ cơ à? Các ngươi thực cho là Tiêu Lôi ta dễ lừa gạt vậy sao? Rốt cuộc ngươi là người Bàng gia, hay là của Lê gia đây!”
Tiêu Lôi trầm giọng quát khẽ, mũi kiếm trực chỉ ngực Từ Ngôn. Tuy kiếm khí đã bắt đầu khởi động, nhưng lại vẫn chưa ra tay.
Quả nhiên là binh bất yếm trá!
Từ Ngôn thầm hừ lạnh một tiếng. May mà lúc Tiêu Lôi đột nhiên trở mặt, hắn biểu hiện phẫn nộ, nếu đổi thành biểu hiện khác, hẳn đã dễ dạng bại lộ mất rồi.
Tiêu Lôi dùng ra biện pháp giảo quyệt kia, Từ Ngôn đã nhận ra được. Đến lúc đối phương hỏi là người Bàng gia hay Lê gia thì hắn lại càng khẳng định chắc chắn.
Hít một hơi sâu, Từ Ngôn giả như đang đè nén phẫn nộ xuống. Rồi hắn móc nửa cây quạt giấy trong người ra, đặt lên trên mặt bàn.
"Tại hạ Hứa Thiếu Diêm, tiếp nhận mệnh lệnh của gia chủ kính tiếp Tiêu Môn chủ đại giá." Từ Ngôn tùy tiện chắp tay, lộ ra một vẻ hết sức bất mãn, bộ dáng nhếch miệng liếc mắt đầy vẻ muốn ăn đòn.
Nhìn thấy quạt giấy, vẻ lạnh lẽo trong mắt Tiêu Lôi lập tức biến mất không thấy gì nữa, trường kiếm cũng thu trở lại. Lão cười ha ha lấy nửa cây quạt giấy khác ra. Hai nửa quạt giấy ghép lại thành một không chút sai khác, mà hình vẽ sơn hà trên mặt quạt lại càng liền mạch.
"Ha ha ha, hóa ra là Hứa công tử, mạo muội, mạo muội rồi."
Nghiệm chứng tín vật, rốt cuộc Tiêu Lôi đã yên lòng. Dường như lão đã quên mất một màn không chút tin tưởng lúc này, mà hặc hặc một bên kia cười nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Hứa công tử tuổi trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, thành tựu tương lại sợ là không thể đo lường được.”
Đệ tử thế gia, thích nhất là lấy lòng. Tiêu Lôi vừa nói vậy, hai mắt Từ Ngôn lúc này như muốn ngước cả lên nhìn trời, tuy bộ dáng vẫn còn bất mãn nhưng khóe miệng đã mang đầy đắc ý rồi.
"Tiêu Môn chủ nói đùa rồi, thiên phú của ta trong nhà không tính là thuộc hàng đầu đâu cả.” Hỏa khí tiêu tan, Từ Ngôn lại đầy vui vẻ ôn tồn: "Nếu bàn về thiên phú, đồng lứa Hứa gia ta chỉ có Kính Chi tài hoa hơn người. Đáng hận ngày đó Thiên Môn hầu dám đoạn lấy căn cơ của hắn. Nếu không phải tên đó, Kính Chi làm sao lại có kết quả như vậy chứ!”
Nói xong, thái độ Từ Ngôn cũng chuyển thành hung dữ, nghiến răng nghiến lợi, khiến Tiêu Lôi nghi hoặc khó hiểu không thôi.
"Hứa Kính Chi, làm sao vậy?" Rõ ràng Tiêu Lôi biết rõ Hứa Kính Chi, bèn hỏi một câu.
"Kính Chi, Kính Chi hắn bị. . . Ai, một lời khó nói hết a." Từ Ngôn thở dài một tiếng trầm mặc không nói. Nửa câu ngừng lại, thiếu điều muốn làm người ta nghẹn họng, Tiêu Lôi bên kia đang chú ý lắng nghe cũng bị nghẹn lại một hơi.
“Hứa công tử, nghe nói Kính Chi nhà ngươi sắp phá Lục mạch trở thành Tông sư. Chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ngoài ý sao? Có liên quan gì với Thiên Môn hầu?” Tiêu Lôi đã nhớ ra Thiên Môn hầu là kẻ nào. Một khi nhớ ra vị thập thất Thái Bảo kia, làm sao lão lại không hỏi thăm rõ ràng được.
"Kính Chi bị Thiên Môn hầu phế bỏ, đã bị đoạn tử tuyệt tôn rồi." Khuôn mặt Từ Ngôn tiếc nuối, thở dài nói, sau một khắc lại trở nên phẫn hận không thôi, nói: “Nếu không phải cần phải tiếp đón Tiêu môn chủ, thìta đã nhất định đến lấy mạng chó của Thiên Môn hầu rồi.”
Chửi mình, mắng mình đầy căm hận thế này, chỉ sợ ngoài Từ Ngôn ra không ai làm được như vậy cả.
"Thập thất Thái Bảo Quỷ Vương môn. . ." Tiêu Lôi trầm ngâm một lát, hỏi: "Tu vi hiện tại của hắn là gì?"
“Là một thằng oắt Ngũ mạch mà thôi. Tiêu Môn chủ yên tâm, chuyện này không cần Chỉ Phiến môn các ngài nhúng tay, đích thân ta sẽ phế hắn đi.” Từ Ngôn phẫn hận nói.
Nghe xong Ngũ mạch, Tiêu Lôi hừ mũi một tiếng, không để tâm tới Thiên Môn hầu kia nữa.
Chỉ cần là võ giả Tiên Thiên, trong mắt Tiêu Lôi đều là sâu kiến nhỏ yếu cả. Còn về phần Quỷ Vương môn có tính toán chủ ý gì thì lão lại không nhìn thấu. Chẳng qua thập thất Thái Bảo kia lão sẽ không cần hỏi han đến nữa. Nếu không lại lộ chuyện Chỉ Phiến môn bọn họ câu kết với Hứa gia, không chừng lại mang đến phiền toái nữa.
Mắng mình một hồi, Từ Ngôn mới khôi phục lại bình thường, bắt đầu bàn tới việc chính với Tiêu Lôi.
Cái gọi là việc chính, không gì hơn ngoài chuyện trọng tuyển chủ vị Tiền tông sắp tới. Tuy Từ Ngôn không biết phương thức so đấu của Tứ đại gia chủ thế nào, nhưng trước đó hắn có nghe lén thấy cuộc nói chuyện của giữa Hứa Thiếu Diêm cùng Tiêu Mộng, cho nên biết rõ lần tranh chủ vị này, mấu chốt là ở Hứa gia chuẩn bị đối phó với Bàng gia.
Diệt trừ Lê gia, là ý định của Hứa gia, không phải ý định của Từ Ngôn hắn. Thừa cơ khó có được, hắn đành đưa mũi mâu miễn phí từ Chỉ Phiến môn nhắm vào Vạn gia trước rồi hãy nói.
"Diệt trừ Vạn Đại Tài?"
Nghe thấy mục tiêu lần này của Hứa gia chính là gia chủ Vạn gia, vẻ mặt Tiêu Lôi không thể tin được: “Hứa công tử, ngươi không nghe lầm chứ? Là gia chủ các ngươi trực tiếp nói ra hay sao? Muốn Chỉ Phiến môn chúng ta ám sát Vạn Đại Tài?”
"Không sai, Tiêu Môn chủ. Thừa dịp lần này tứ đại gia tộc so đấu, Hứa gia chúng ta muốn cho Vạn Đại Tài hoàn toàn biến mất trên nhân gian này.” Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một nụ cười âm hiểm, khiến Tiêu Lôi không khỏi rét run toàn thân.
Đến Chỉ Phiến môn cũng biết hai nhà Hứa Vạn có mối quan hệ mật thiết. Đối phó với minh hữu, lý nào nói giết là giết a…
"Vạn Đại Tài, đã đầu phục Bàng gia."
Không để Tiêu Lôi hỏi thêm, Từ Ngôn đã nói trước: “Gia chủ nhà ta cũng mới xác định được tin chính xác mấy ngày gần đây. Cho nên mới muốn đối phó với tên phản đồ Vạn Đại Tài kia, cũng là muốn diệt trừ đi hậu họa. Tiêu Môn chủ yên tâm, thế hệ dòng chính đời sau của Vạn Đại Tài đã không còn nhiều, thừa dịp lão như cánh chim không gió, giải quyết dứt khoát mới là thượng sách. Hứa gia chúng ta đã chọn xong gia chủ Vạn gia đời tiếp theo, chỉ cần Vạn Đại Tài và vây cánh dòng chính của lão bị giết chết là xong chuyện. Vạn gia vẫn nghe theo hiệu lệnh của Hứa gia ta như cũ.”