Kỳ thật, Hứa Chí Khanh không muốn chết. Đáng tiếc, hôm nay lão không sống nổi.
Thân thể bị cắt thành hai đoạn, mưa máu bắn tung tóe, thậm chí lão còn nhìn thấy nửa thân thể kia của chính mình đang dần văng ra xa. Trong thời khắc cuối của sinh mệnh, lão thấy được rất nhiều ánh mắt hoảng sợ của người Hứa gia, thấy được ánh lửa đang bốc lên, thấy được cả nơi phát ra đạo kiếm khí kia.
Mắt lão dần mất đi sự sống, sự phẫn hận vô tận cũng dần mờ mịt, cuối cùng sinh cơ của lão hoàn toàn tiêu tan.
Trước khi Hứa Chí Khanh chết, lão đã nhận ra được người thừa dịp lão bị Bàng Vạn Lý đánh trọng thương ra tay.
Quả nhiên, có thể sử dụng thủ đoạn đê tiện hèn hạ như thế chỉ có thể là vị Thái Bảo tới từ Tề Quốc kia.
Lão đã biết trước Từ Ngôn là người ngoan độc, nhưng tới lúc sắp chết lão mới phát hiện ra, sự hèn hạ tới từ đối phương còn lớn hơn cả Hứa Chí Khanh lão.
Một tên tiểu bối vô sỉ…
Manh theo câu chửi rủa cuối cùng, Hứa Chí Khanh đã hoàn toàn trở thành một cô hồn dã quỷ. Từ Ngôn còn thấy oan hồn không cam lòng của lão nhe răng trợn mắt giữa không trung.
Một oan hồn nho nhỏ còn chưa đủ khiến Từ Ngôn chú ý. Sau khi chém ra một kiếm là hắn quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng lẩn vào trong đám người.
Thi thể Hứa Chí Khanh rơi xuống, người của Hứa gia đều choáng váng. Mấy cao thủ có tu vi cao nhất phản ứng đầu tiên, phi kiếm chỉ hướng kiếm khí vừa phát ra phóng tới.
Đầu tiên là một thanh kiếm, sau đó có tới hơn mười chuôi phi kiếm cùng lao ra, hướng về người lưng mang trường kiếm, lộ vẻ cao thâm mạc trắc nhưng trên mặt lại đang lộ vẻ kinh ngạc không kém, Bàng Doanh Hoa.
“Là nàng ta!”
“Kiếm khí chém tới xuất phát từ tay nàng?”
“Người của Bàng gia!”
“Dám hại gia chủ chúng ta, ngươi muốn chết!”
Bàng Doanh Hoa ngơ ngác như hạc giữa bầy gà. Nàng có tu vi Trúc Cơ, sau khi đánh lui phi kiếm của mấy hạ nhân đui mù Hứa gia thì không ai dám tới gần nữa. Thiên tài của Bàng gia này, hôm nay bị Từ Ngôn gán cho một nỗi oan ức không dễ xóa đi được.
Cuối cùng nàng cũng giật mình nhận ra có người ở sau mình dùng kiếm khí cách không giết giết Hứa Chí Khanh, nhưng đợi nàng quay đầu tìm kiếm thì tung tích Từ Ngôn đã không còn nữa rồi.
“Ba vị pháp sư đừng vội, bổn tọa đã tới.”
Từ xa, Từ Ngôn vung vẩy trường kiếm, gia nhập vào phái đoàn của Thái Thanh giáo. Tiêu Lôi bị ba người Trần Đô vây lấy. Lão ta muốn cứu Tiêu Mộng trở về từ địa bàn của Thái Thanh giáo đã là si tâm vọng tưởng. Hiện giờ bản thân Tiêu Lôi cũng không dễ mà đi được. Một mình đối mặt với ba vị pháp sư Trúc Cơ cảnh của Thái Thanh giáo đã không dễ dàng, giờ còn thêm Từ Ngôn, trong lòng lão ta trầm hẳn lại.
Nhìn Thái Thanh giáo bắt lấy con trai trước mắt mình, Tiêu Lôi rống giận, đánh giết nhằm thoát ra khỏi vòng vây.
Lấy một địch ba, trong khoảng thời gian ngắn còn được. Kéo dài như thế, lão không có một cơ hội nào.
Tiêu Lôi lựa chọn thời điểm đột phá rất chuẩn, nhằm đúng vào Từ Ngôn đang chạy loạn xung phong liều chết. Lão tính rằng Từ Ngôn so với ba người kia thì yếu nhược hơn nhiều, cho nên mới chọn vị trí của đối phương để đột phá.
Tiêu Lôi chọn không sai, tiếc rằng lão cũng phạm phải sai lầm giống như Hứa Chí Khanh đã phạm, đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Từ Ngôn.
Đừng chỉ nhìn Từ Ngôn gào thét gia nhập vào chiến đoàn. Một tay hắn nhấc kiếm, tay kia đã nắm chặt hai cục đá, thấy Tiêu Lôi quay người đánh tới, Từ Ngôn không hề nghĩ ngợi, vung mạnh kiếm đồng thời đánh ra Phi thạch.
Kiếm chỉ là hư chiêu. Một chiêu lúc trước đã lấy hết Linh khí của hắn. Hiện giờ khí lực chân chính của hắn nằm ở hai hòn đá trong tay.
Một tên nhằm phía trước lao vọt tới, một đầu là hòn đá bay nhanh. Vì trốn chạy khỏi chết, tốc độ của Tiêu Lôi rất nhanh lại dứt khoát, mà hòn đá trong tay Từ Ngôn cũng nhanh như thiểm điện. Ngực Tiêu Lôi thật sự đã bị hai hòn Phi thạch đánh trúng.
Quần chiến với ba vị pháp sư, Tiêu Lôi đã hao hết phần lớn linh khí, nhất thời bị Từ Ngôn đánh lén, lão phun ra một ngụm máu tươi.
Đánh ra Phi thạch còn chưa đủ, vất vả lắm mới lôi được Môn chủ Chỉ Phiến môn ra đây, Từ Ngôn sao có thể dễ dàng buông tha. Hắn gào lên. “Ba vị pháp sư, đừng để cho lão chạy thoát.”
Ba pháp sư Thái Thanh giáo là Trần Đô, Ngụy Minh, Bành Tử Liên đều có tu vi Trúc Cơ, để cho Tiêu Lôi thoát phá vòng vây chỉ là sai sót nhất thời. Hiện giờ đối phương bị đánh bật trở lại, ba người đồng thời xuất kiếm, nhanh chóng bắt giữ Tiêu Lôi.
Môn chủ bị bắt giữ, trận hỗn chiến đang diễn ra đã không còn nhiều ý nghĩa. Người bị giết đã chết, kẻ còn lại thì chạy thục mạng. Trên chiến trường, một phương tà phái xem như đã bị tiêu diệt toàn quân.
Người Thái Thanh giáo sắp xếp ổn định trở lại xong, xung đột giữa hai bên cũng bị gia chủ hai nhà Lê Vạn đè xuống. Chỉ là người của Hứa gia đều đang đỏ mắt trợn mày. Lúc trước nhiều người không ra tay, sau khi Hứa Chí Khanh bị giết trong lúc hỗn loạn, lại hiểu nhầm Bàng Doanh Hoa là hung thủ thì đều liều chết xung phong mà lên.
Trận hỗn chiến lúc trước đã trở thành cuộc tử đấu của hai nhà Bàng, Hứa. Trên quảng trường, máu chảy thành sông. Đứng trước cục diện này, Lê Cảnh Điền và Vạn Đại Tài trợn mắt. Bàng Vạn Lý vì thương thế quá nặng đã ngất đi. Bàng gia như quần long vô thủ, đối mặt với đám người Hứa gia liều chết xung phong thì chỉ biết thụ động đánh trả.
Bàng Doanh Hoa bị đổ vấy oan ức nhưng thân thủ nàng quả thực bất phàm. Đối mặt với cao thủ Tiên Thiên của Hứa gia không làm nàng sợ hãi. Nàng vung kiếm nghênh địch, có thêm sự hỗ trợ của Bàng Hồng Nguyệt, người Hứa gia muốn bắt nàng không dễ.
Hai nhà Bàng, Hứa ác đấu, Từ Ngôn chỉ nhìn mà không tham gia, hắn đi tới gần ba vị pháp sư của Thái Thanh giáo.
Tiêu Lôi đã bị trói lại, khóe miệng đổ máu, khuôn mặt giận dữ quát mắng liên hồi.
“Đám chính phái hèn hạ vô sỉ, làm hại con ta. Các ngươi so với tà phái mới đáng phải hổ thẹn. Các ngươi sẽ chết không yên lành!”
Tiêu Lôi biết mắt lão đã bị phế, Tiêu Mộng thì uể oải nói không nên lời, đi lại khó khăn. Hiện giờ lão bị giam cầm, vốn muốn dựa vào Hứa Chí Khanh để tìm thấy một đường sinh cơ nhưng đối phương đã chết. Lão biết kết cục nào đang chờ đợi mình.
Rơi vào tay chính phái, trừ phi tìm được chỗ nương tựa từ phía Thái Thanh giáo thì may ra còn một con đường sống. Bằng không, với thân phận môn chủ của Chỉ Phiến môn, muốn giữ mạng là điều không tưởng.
Nhi tử đã bị phế, Tiêu Lôi liền tìm cách tính đường lui cho mình.
Ngay lúc này, có thể sống tốt hơn nhiều là bị giết.
Lão cảm giác mình sẽ không bị giết ngay. Dù sao lão còn đang khống chế Chỉ Phiến môn, cơ nghiệp ấy khiến chính phái cũng phải do dự. Lão cũng muốn dựa vào đó để tìm đường lui, nhưng lão còn không đợi được tới lúc đó. Đợi tới lúc đào ngũ hay đầu hàng, hay bày ra cái bộ dạng anh hùng không sợ trời đất, không để cho chính phái coi thường thì kết cục của lão đã được định đoạt.
Xoẹt!
Một âm thanh nhỏ bén nhọn vang lên. Ngay lúc Tiêu Lôi đang tính toán đường lui, một thanh kiếm lấp lánh đã đâm xuyên qua tim hắn, thấu ra phía trước.
“Lão thất phu, dám vu oan cho Thái Thanh giáo ta, ngươi phải bị Thần Phạt!”
Nghe hai chữ Thần Phạt được Từ Ngôn nói ra, ba người Trần Đô sửng sốt. Tiêu Mộng sống dở chết dở thấy lão gia tử bị một kiếm xuyên tim thì tức giận đến ngất lịm, trong khi Từ Ngôn mang vẻ mặt vô cùng giận dữ, bộ dáng chính nghĩa quát lên.
“Người nhục mạ Thái Thanh giáo ta phải chết!”
Giết tù binh là công việc đơn giản. Thừa lúc Tiêu Lôi quát mắng, hắn liền tiễn đưa vị Môn chủ này lên đường. Người dám tính toán với Thiên Môn hầu hắn, không có ai được chết yên lành.
Người tính không bằng trời tính, Từ Ngôn cười lạnh trong lòng, thấy vận khí của mình so với Tiêu Lôi và Hứa Chí Khanh thì tốt hơn nhiều. Tuy kế hoạch không thể thuận lợi thành công, kết cục này cũng đã làm hắn hài lòng.