Là tuyệt vọng sao?
Bị thống khổ khủng bố bao trùm, đáy lòng Từ Ngôn phát ra âm thanh chất vấn.
Thật sự hắn nên tuyệt vọng mới đúng. Ngay từ lúc đầu, bản thân đã như con rối của người ta. Từ lúc đi ra khỏi Lâm Sơn trấn, vận mệnh của hắn đã không thể nắm trong tay mình.
Từ Nguyên Sơn trại, đến Quỷ Vương môn, cho đến Bàng gia Đại Phổ hiện giờ, Từ Ngôn phát hiện mình như một con kiến bận rộn tối tăm mặt mũi, vất vả khổ cực đào xong cái sào huyệt cư trú, lại phát hiện trong sào huyệt có một con rắn mối lớn đang giương nanh múa vuốt.
Hết thảy đều là phí công. . .
Tuyệt vọng nương theo kịch độc Ô Anh thảo đi đến, giày vò Từ Ngôn sống không bằng chết. Thực tế, lời nói nhẹ như lan bên tai lại khiến hắn như cảm giác đã đến được Địa ngục.
"Đừng sợ, hiện tại ngươi sẽ không chết. . ."
"Đừng sợ, có ta ở đây, ít nhất ngươi còn sống được thêm một năm nữa. . ."
“Ngươi nên vui vẻ mới đúng, bởi vì ta rất thích ngươi nha…”
“Ta thích nhìn ngươi bị tra tấn thống khổ như vậy…”
“Ha ha ha, ha ha…”
Thanh Vũ cười yếu ớt, giọng điệu đầy mơ màng, như thể nữ hài e thẹn rúc đầu vào trong ngực. Mà thật sự ả ta đang rúc đầu vào ngực Từ Ngôn, cái loại ưa thích của ả quả thật làm người ta lạnh rợn toàn thân.
***
Lộp bộp, bộp bộp…tiếng bước chân dồn dập lo lắng vang lên, Bàng Hồng Nguyệt gọi cửa nhà mình, lập tức biết được cô gia vừa mới về đến nhà. Ngay cả phụ thân nàng cũng không đi gặp, mà chạy thẳng về tú lầu của mình.
Từ Ngôn đã trở về, Bàng Hồng Nguyệt mang theo lo lắng suốt chặng đường không khỏi buông lỏng xuống.
Hắn không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Ngày mai nhất định sẽ van cầu lão tổ tông, hắn vì cứu ta mà đắc tội với Hứa gia, Bàng gia chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Nữ hài mệt mỏi mang theo tâm tình quật cường cuối cùng cũng về đến viện tử của mình. Vừa tiến vào cổng, nhìn thấy chẳng biết làm sao toàn bộ nha hoàn đều đứng ngoài sân, đứa nào cũng lạnh cóng chà sát hai bàn tay lại với nhau.
“Trở về rồi!”
Minh Châu là người đầu tiên nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt, hai mắt lưng tròng nghênh đón nàng: “Người trở về rồi, cô gia nổi giận, không cho chúng em ở lại trong viện tử.”
"Hắn ở đâu?" Bàng Hồng Nguyệt không rõ vì sao Từ Ngôn phải tức giận,
Hàng mi thanh tú cau lại.
“Trong phòng kia kìa, Cô gia trở về, nổi giận lôi đình, bộ dáng dọa người nha.” Minh Châu chu lấy miệng nhỏ, nói xong rơi vài giọt nước mắt ấm ức.
Bàng Hồng Nguyệt không hỏi nhiều, bước nhanh qua cổng đi về phía tú lầu của mình. Bọn nha hoàn chỉ đứng đó nhìn vào viện tử, còn chưa người nào dám đi vào.
Bước chân vang lên trong viện tử, truyền tới phòng. Từ Ngôn sắp hôn mê như bị kim đâm, mở trừng hai mắt giăng đầy tơ máu.
Hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc này, biết Bàng Hồng Nguyệt đã trở về. Hắn cũng hiểu ra, một khi Bàng Hồng Nguyệt giao thủ với Thanh Vũ, nàng ta phải chết không nghi ngờ gì.
Nữ tử đang thưởng thức bộ dáng thống khổ củ Từ Ngôn, lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Rồi ả đưa tay gỡ trâm cài trên tóc ra, mái tóc đen buông dài như thác nước rơi xuống, đồng thời quần áo ả ta cũng theo đó từ đầu vai rớt xuống.
Bàng Hồng Nguyệt đầy cửa vào, vốn định chất vấn Từ Ngôn xem đã nổi giận cái gì với đám nha hoàn. Cửa phòng mở ra, nữ hài mệt mỏi mang theo một thân đầy vết máu sững người ngay tại cửa ra vào.
Nàng nhìn thấy một màn đầy khó coi.
Nữ tỳ Thanh Vũ được Từ Ngôn mang theo đến đây, lúc này đang dạng chân trên người hắn, quần áo rơi rớt ẩn hiện ra một thân trắng muốt.
Hai bàn tay trắng bệch siết chặt, gương mặt xinh đẹp bôn ba suốt mấy ngày dài trở nên tái nhợt.
Nàng có thế nào cũng không ngờ được, kẻ khiến nàng lo lắng mười ngày trời lại đang trong khuê phòng Bàng Hồng Nguyệt nàng, đang phóng túng cùng với nữ tỳ.
Tâm hồn lo lắng của thiếu nữ bị vỡ vụn. Trong ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo, mái tóc Bàng Hồng Nguyệt tung bay, nàng giận giữ đi ra khỏi tú lầu. Một giọt nước mắt trong vắt từ trên mặt nữ hài chảy xuống, càng làm rõ ràng hơn sự trong trẻo và lạnh lẽo của ánh trăng trong màn đêm.
Phát hiện bước chân đã rời đi, Thanh Vũ lại nhếch khóe miệng lên, u oán than thở: “Ngươi ưa thích nàng ta, phải không?”
“Nếu đã ưa thích nàng ta, thì kéo theo nàng ta đi càng hay nữa.” Tiếng thở dài âm u biến thành tiếng nói khẽ của ma quỷ: “Cao thủ Bàng gia nhiều lắm, nên điểm tâm ngày mai, cho nàng ta ăn Ô Anh thảo, sẽ giống như ngươi rồi. Sau đó ta sẽ cố cẩn thận, để hai người các ngươi chết chung một lúc, tuy là hơi khó nhưng ta sẽ làm được.”
Cặp môi mỏng đỏ kia dần cong lên, như thể nghĩ ra cảnh tượng gì đó khiến người đầy hưng phấn. Ánh mắt Thanh Vũ nóng cháy đầy mong chờ, nói nhỏ với Từ Ngôn: “Thật muốn nhìn xem bộ dạng thống khổ của các ngươi với nhau. Quả là một bức tranh đẹp nhất thế gian, nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng mong chờ rồi, đến mức ta không thể đợi nổi rồi, thật sự không thể đợi nổi mà.”
Từ Ngôn không nhìn thấy Thanh Vũ nữa, thần trí hắn càng lúc càng mơ hồ không chịu nổi. Chẳng qua, hắn vẫn nghe được tiếng nói khẽ của Thanh Vũ.
Ta và Bàng Hồng Nguyệt, muốn cùng chết sao?
Chẳng lẽ đây là vận mệnh?
Từ Ngôn hoàn toàn tuyệt vọng, như thể rơi xuống vực sâu không đáy. Hắn cảm giác chính mình không ngừng rơi xuống, cho đến khi hắc ám xung quanh nuốt sạch hết.
Khi tia thần trí cuối cùng sắp biến mất, một sự phẫn nộ và không cam tâm, như ngọn lửa chợt bùng lên trong lòng Từ Ngôn.
Vận mệnh?
Vận mệnh cái con bà nó!!!
“Muốn…ta chết sao?”
Từ Ngôn giãy giụa trong tuyệt cảnh, dồn hết sức ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng giận dữ hét: “Vậy…cùng chết đi!”
Một đám chân khí cuối cùng được súc tích, trong cơn giận dữ của Từ Ngôn đã bị quán chú hết vào trong mắt trái hắn. Hắn chưa từng thử dùng chân khí nhập vào mắt qua, nếu là người bình thường mà nói thì mắt sẽ nổ tung tóe bởi vì nơi đó quá mức yếu ớt, không chịu nổi chân khí đi vào.
Mắt trái ảm đạm lại hiện lên hình ngôi sao, được xếp từ năm điểm sáng. Càng lúc càng phát sáng, càng lúc càng lớn, như thể đó là hình ảnh phản chiếu của năm ngôi sao băng trên bầu trời.
Dĩ nhiên Thanh Vũ phát hiện ra ánh mắt Từ Ngôn khác thường. Ả bắt đầu hiếu kì, mang theo ánh mắt đầy thưởng thức nhìn ánh sao sáng đang hiển hiện trong mắt trái của Từ Ngôn.
"Chưa từ bỏ ý định sao, Ngôn Thái Bảo."
Thanh Vũ cười yếu ớt, nhẹ giọng tự nói: “Có thể cho ta nhìn thấy một mặt chưa ai từng biết đến, xem ra ngươi bắt đầu thật sự ưa thích Thanh Vũ rồi, phải không? Không phải ngươi rất vui vẻ nhìn ta sao? Nhớ rõ lấy hình dạng của ta. Sau khi ngươi chết, xuống địa ngục cũng không được quên đấy…ánh mắt của ngươi…”
Thanh Vũ cười khẽ, nhìn điểm sáng càng lúc càng lớn trong mắt Từ Ngôn chợt giật mình. Ả kinh ngạc nói: “Trong mắt ngươi, có thứ gì vậy?”
Bành!
Theo câu hỏi của nữ tử, một điểm sáng trong mắt Từ Ngôn chợt nứt vỡ, một gai nhọn từ mắt trái của hắn đâm ra. Sau đó là gai thứ hai, gai thứ ba.
Bành! Bành! Bành!
Liên tiếp năm âm thanh trầm đục, năm cây gai như bàn tay đen kịt đầy vảy quái dị từ trong mắt trái Từ Ngôn lao ra!
Đây không phải ngón tay, mà là móng vuốt sắc bén đầy khủng bố, lại như quỷ trảo. Năm điểm sáng trong mắt trái của Từ Ngôn, không phải phản chiếu ngôi sao băng, mà là bóng dáng của cái móng vuốt kia sắp đâm rách khỏi lớp màng nước. Cái bóng càng lúc càng gần, móng vuốt sắc bén cũng dần thò ra khỏi con mắt Từ Ngôn.
Móng vuốt sắc bén như quỷ trảo từ mắt hắn thò ra. Tuyết ưng to lớn bên cạnh Bàng Phi Yến đang nhắm mắt dưỡng thần ở hậu trạch Bàng phủ lập tức dựng đứng lông vũ lên, mắt ưng sắc bén lại có tia sợ hãi. Còn mấy con Vũ hạc trong chuồng, là Linh cầm Lê gia nuôi dưỡng trong hoa viên ngẩng cao cổ lên, gáy lên tiếng kêu sợ hãi. Chồn chuột của Hứa gia trốn vào hang đất, kêu lên những tiếng xao động bất an. Mà Vương xà Vạn gia thì cuộn tròn lại, rúc kín đầu vào giữa.
Không chỉ có Linh cầm của Tứ đại gia tộc phát sinh dị tượng. Lấy kinh thành làm trung tâm, tất cả dã thú trong vòng ngàn dặm, thậm chí gà, vịt, ngan, ngỗng, chó mèo đều run rẩy.
Hắc trảo hiện, vạn thú kinh!