Nửa đêm, đầu phố nơi kinh thành vẫn đầy náo nhiệt.
Đại Phổ hôm nay vẫn là thời thịnh thế, dù sao mạch nước ngầm cũng chỉ bắt đầu xuất hiện dưới tầng đáy mà thôi. Cho nên ngoài Hoàng đế và các trọng thần ra, dân chúng vẫn vui vẻ tận hưởng năm mới cùng với rất nhiều tâm nguyện, cùng đốt pháo, mặt ngẩng cao tươi cười.
Đi trên đường, Từ Ngôn cảm thấy toàn thân thoải mái.
Không giết chết Hứa Kính Chi nhưng có thể giết chết gia gia gã là Hứa Chí Khanh, còn thuận tay kéo theo môn chủ Chỉ Phiến môn, tính ra khoản làm ăn này đã rất có lời.
Lão ta chết đi thì tình cảnh thoải mái hơn rồi, vì Hứa Kính Chi là một tên phế nhân không đáng để tâm, chỉ còn lại Vạn Đại Tài mà thôi. Tốt nhất là hắn không nên xuất thủ nhiều, vì Ngụy Minh và Bành Tử Liên của Thái Thanh giáo đã nghi ngờ hắn, hơn nữa có thể tạm thời giấu được Trần Đô nhưng cũng khó có thể kéo dài được. Khó chơi nhất lại chính là lão Quốc sư hồ ly kia, một khi lão biết được Trần Đô trúng độc, tình cảnh của Từ Ngôn khó mà đoán biết trước được.
Nhớ tới chuyện Sở Bạch còn phải kiêng kị giáo chủ Thái Thanh giáo không thôi, khóe miệng Từ Ngôn khẽ giật giật.
Hứa gia và Vạn gia dễ đối phó, nhưng Quốc sư kia lại cực khó chơi. Nguyên Anh cảnh a, chỉ một tay đã dư sức bóp chết Trúc Cơ cảnh.
Mắt nhìn con heo Tiểu Hắc bên cạnh, Từ Ngôn lẩm bẩm: "Tiểu Hắc nha, lần này phải nhờ ngươi đó. Không dễ giết chết gã như Hứa lão tặc đâu, cho nên ngươi lớn nhanh lên một chút đi, trở thành một Đại yêu thì ta sẽ không phải sợ lão tặc Quốc sư kia nữa.”
Khò khè, khò khè…
Tiểu Hắc vẫy tít cái đuôi ngắn ngủn, đáp lại lời chủ nhân. Thế nhưng rõ ràng là dù nuôi heo đã gần mười năm cũng không lớn bao nhiêu, khó có khả năng thoáng cái nó sẽ lớn bổng lên được.
Trước mắt cũng nên an ổn một chút mới được. Từ Ngôn thầm quyết định sẽ tránh đầu gió một thời gian. Ít nhất hắn còn thân phận con tin, có lẽ Quốc sư sẽ không đụng chạm gì đến Thiên Môn hầu hắn mới đúng.
Không nghĩ đến Thái Thanh giáo nhiều nữa, Từ Ngôn bắt đầu suy nghĩ về một đao chém chết Hứa Chí Khanh kia.
Ích Vân thức quả nhiên huyền ảo phi phàm, căn bản Từ Ngôn cũng không cố sức lĩnh ngộ gì cả vẫn có thể dùng thân pháp diễn hóa ra đao quyết. Xem ra phần kỳ công sư phụ dạy bảo này quả thật không thể xem thường.
Từ Ngôn cho rằng chiêu thức “Hoành Thiên” bá đạo kia không phải là kiếm thức, mà là đao quyết.
“Dùng đao vẫn cứ thuận tay hơn.” Từ Ngôn cười hắc hắc, tùy tiện đặt tên cho một chiêu đao quyết mình ngộ ra là Bá đao quyết.
Phi Thạch có tam thức, nên Từ Ngôn cho rằng bộ Bá đao quyết này cũng nên có tam thức.
Đệ nhất thức là Hoành Thiên, đệ nhị thức không thể có tên tầm thường được. Từ Ngôn suy tư suốt cả đoạn đường, lúc ngẩng đầu lên thì đã đến Bàng phủ.
Một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi hơn mười gian phòng lớn của Bàng phủ. May mà trước lúc hỏa hoạn, trong phủ mất vài thứ đồ, mọi người cho rằng trong nhà có trộm nên túa nhau tìm tòi bốn phía. Cho nên phòng lớn gần như không người, lửa lại cháy chủ yếu ở nhà kho, thế lửa lớn nhưng lại không có thương vong gì cả.
Lúc Từ Ngôn trở lại thì lửa đã bị dập tắt, hạ nhân Bàng phủ đang bận rộn dọn dẹp, đến cả nha hoàn của Bàng Hồng Nguyệt cũng bị điều đi hỗ trợ hết cả.
Bàng Hồng Nguyệt không ở tú lâu, có lẽ đang chăm sóc cho phụ thân nàng. Lúc Từ Ngôn trở về, viện tử vắng ngắt không người.
Chém giết suốt nửa đêm, Từ Ngôn cũng mệt mỏi không ít. Hắn bèn đun nước, pha nước nóng tắm. Sau đó tự mình tìm thức ăn, nấu thêm một nồi cơm lớn, cùng Tiểu Hắc ăn uống no nê.
Xem xét heo Tiểu Hắc một phen, phát hiện nó không chút vết thương nào, hắn mới cảm thấy yên tâm.
Xem ra sau này có thêm tấm khiên đỡ đòn rồi!
Tiểu Hắc có thể ngăn được kiếm khí là một tin tốt. Ít nhất Từ Ngôn càng ngày càng thấy thuận mắt với heo huynh đệ này của mình, càng nhìn càng yêu thích.
Ném Tiểu Hắc vào chuồng xong, Từ Ngôn đứng yên giữa sân nghe tiếng pháo nổ vang ngoài đường.
Lại thêm một năm nữa qua, hắn đã rời Lâm Sơn trấn được ba năm rồi. Thoáng qua giờ Tý, hắn vừa vặn mười tám tuổi. Lúc đó hắn đã không còn là thiếu niên, mà tiểu đạo sĩ Thừa Vân quan đã tính là thực sự trưởng thành.
Nhìn ánh trăng trên bầu trời, Từ Ngôn hít sâu một hơi.
Hắn đã quen với việc giao thừa mỗi năm đều đặt ra một tâm nguyện. Năm nay cũng không ngoại lệ.
“Năm mới đến, nhất định phải đến Tiền tông tìm nương tử.”
Nguyện vọng của Từ Ngôn rất đơn giản. Tiền đồ hắn sán lạn như vậy, có thêm ngọc bội của sư huynh cho rồi, chỉ việc giải quyết xong cái thân phận Thái Bảo tà phái là được.
Với thân phận người Đại Phổ cùng tu vi như vậy, bái nhập Kim Tiền tông không khó lắm
Tiếng pháo nổ trên đường càng lúc càng râm ran, tiếng chuông điểm giao thừa loáng thoáng truyền đến, Từ Ngôn hắc hắc cười ngây ngô. Nhìn thấy bù nhìn rơm kia lẻ loi trơ trọi, hắn bèn rút con bù nhìn ra khỏi cây trường thương, thu vào túi trữ vật.
Bù nhìn từ trò đùa ngày đó của Bàng Hồng Nguyệt đã phụng bồi Từ Ngôn đêm tân hôn, rồi đứng trong góc tường đã mấy tháng, mưa dầm gió thổi, rơm rạ rơi mục đi nhiều. Nhìn thấy dáng vẻ phu nhân đầu tiên của mình tội nghiệp như vậy, Từ Ngôn đành quyết định thu lại. Dù sao túi trữ vật của hắn khá lớn, thêm một bù nhìn rơm cũng không vấn đề gì.
Bàng Vạn Lý bị thương không nhẹ, cô gia Từ Ngôn hắn chường mặt ra cũng không hay lắm. Dù sao trước khi lên đài Bàng Vạn Lý đã nói mình rời khỏi Bàng gia, cho nên hắn cất bước đi vài bước rồi lại vòng về.
Bàng Vạn Lý đã từng là gia chủ, không rõ khi rời khỏi Bàng gia thì ông ta trở về tông môn hay ở lại Bàng phủ nữa. Có lẽ hiện giờ các vị trưởng bối Bàng gia đang ở bên cạnh chờ đợi ông ta tỉnh dậy. Từ Ngôn cảm thấy tốt nhất mình không nên tham gia náo nhiệt thêm nữa.
Kỳ thật ngoại trừ một nhà Bàng Vạn Lý, Từ Ngôn không có cảm giác gì với người Bàng gia, không có cảm tình gì với mấy người đó cả. Vừa nghĩ tới bộ dạng kiêu ngạo của Bàng Doanh Hoa, Từ Ngôn lại càng không muốn đi.
Nơi chuồng heo hẻo lánh góc sân, Tiểu Hắc ăn no uống say đang nằm ngáy o…o… Từ Ngôn cũng mỏi mệt không kém, bèn về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, vận chuyển tâm pháp Trúc Cơ, bắt đầu khôi phục lại linh khí vốn đã hao hết sạch.
Nếu tu hành giả bị hao hết linh khí, không thể không tranh thủ nhanh chóng khôi phục lại được. Bởi nếu không, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phiền toái, không thể chém ra được kiếm khí nữa.
Lúc Từ Ngôn bắt đầu yên lặng tu luyện, chuẩn bị khôi phục lại linh khí thì sâu trong đan điền của hắn, một cảm giác nóng rực lại bắt đầu bùng phát.
Mới vận chuyển một chu thiên tâm pháp, sắc mặt của Từ Ngôn càng lúc càng khó coi. Mồ hôi lạnh lớn thành từng giọt tươm đầy sau lưng hắn, nơi tóc mai cũng tí tách nhỏ thành giọt rơi xuống.
Những ngày gần đây, Từ Ngôn thường xuất hiện tình cảnh toàn thân khô nóng, tâm như lửa đốt, nhưng những lần đó không tính là nghiêm trọng, hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng biến mất. Thế nhưng hôm nay, sau khi hắn hao hết linh khí, cảm giác quái dị này lại xuất hiện. Hơn nữa cái khô nóng nơi này không chỉ kịch liệt hơn gấp mười lần so với bình thường!
Trán hắn nổi gân xanh, cảm giác như kinh mạch toàn thân đã trở thành những sợi tơ lửa. Mà phần cuối những sợi tơ lửa này chính là đan điền của hắn!
Từ Ngôn đầy kinh hãi, bèn tạm ngừng vận chuyển tâm pháp, định bình tâm chậm rãi áp chế cảm giác như lửa đốt này. Thế nhưng hắn càng áp chế, kinh mạch nóng rực càng trở nên nghiêm trọng hơn, cuối cùng hắn cảm thấy toàn bộ kinh mạch của mình đều đã bị bốc cháy hết cả. Thậm chí chỉ cử động thôi mà hắn cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Chuyện này cũng chưa tính là gì, vì Từ Ngôn phát hiện lửa cháy trong đan điền của hắn bắt đầu xâm nhiễm toàn thân, còn tập trung cả ở những nơi yếu hại. Trong lòng Từ Ngôn bị khiếp sợ đến tột đỉnh. Hiện tại không phải trong người hắn hư hỏa quá vượng, mà là hư hỏa đã thiêu đốt toàn thân rồi. Lúc này hắn rất muốn nhảy xuống hàn đầm trong Lưu Lan cốc, hoặc là lao vào một nữ nhân nào đó.
Quái dị trên thân thể khiến Từ Ngôn đầy khiếp sợ, đồng thời cũng nhắc Từ Ngôn nhớ đến một số thứ đã bị hắn coi nhẹ.