Họ gì khác thì không nói, nhưng nữ đệ tử chân truyền họ Bàng không nhiều.
Là biểu tỷ Bàng Hồng Nguyệt muốn lập gia đình hay nương tử của mình gặp phiền toái?
Sắc mặt Từ Ngôn thập phần âm trầm, nhìn thẳng đối phương hỏi: "Nữ đệ tử Kim Tiền tông dùng lôi đài chiêu phu tên là gì?"
"Không rõ lắm..." Văn sĩ Trung niên nhìn thấy đối phương đập nát cả bàn, bèn kinh hãi hồn vía bay cả lên mây, toát mồ hôi lạnh đáp: "Hình như tên có chữ Nguyệt."
Rặc... Tiếng khớp xương siết chặt vang lên. Từ Ngôn siết chặt hai tay, rồi chộp lấy cổ văn sĩ trung niên kia.
"Tin này thật không? Nếu như ngươi dám gạt ta, chỉ có chết mà thôi!"
"Đại sư tha mạng! Tin này ai cũng biết, chỉ cần đi ra ngoài nghe ngóng một phen là được, ta thật không nói láo."
Ném gã văn sĩ trung niên sáng một bên, Từ Ngôn lạnh lùng rời khỏi quán rượu, đến thẳng Bảo Tường các.
Biết được nương tử mình dùng phương thức chiêu trên lôi đài, Từ Ngôn lập tức hiểu nhất định Bàng Hồng Nguyệt gặp phiền toái. Hơn nữa phiền toái lần này đến lão tổ tông Bàng gia Bàng Phi Yến cũng không thể giải quyết được.
Vợ chồng tâm ý tương thông. Tuy cách biệt nhau ba năm, nhưng Từ Ngôn căn bản không tin nương tử của mình đồng ý đi lấy người khác, nhất định trong này có ẩn tình.
Tin tức văn sĩ trung niên nói chưa hẳn là thật, còn mơ hồ không rõ nhưng Từ Ngôn không còn tâm tư dò hỏi người khác nữa. Muốn biết rõ chân tướng, cách tốt nhất là hắn trực tiếp tìm một đệ tử Kim Tiền tông hỏi là được.
Nhớ tới người vừa gặp được lúc ở Bảo Tường các, Từ Ngôn chợt suy tư.
Đối phương không chỉ là đệ tử Kim Tiền tông mà còn là đệ tử chấp sự đến từ Linh Yên các, tên là Trần Thanh, cũng là đường huynh của tiểu mập mạp Trần Minh.
Lần chạm mặt vừa rồi, đối phương như có tâm sự nặng nề nên rời đi nhanh chóng. Hơn nữa lúc này Từ Ngôn đang đầu trọc, lại một thân tăng bào, khó trách đối phương không nhận ra. Thế nhưng Từ Ngôn lại sớm nhận ra đó là Trần Thanh.
Bởi giao thủ với ba tên bám đuôi, lại thêm dò xét văn sĩ trung niên mà đã qua nửa ngày từ lâu. Bước chân Từ Ngôn rất gấp, không lâu sau đã tới ngoài cửa Bảo Tường các.
Nếu như Bảo Tường các ưa thích mua bán không vốn, Trần Thanh lại là một thân một mình đến gửi bán đồ. Như vậy chuyện không lấy được linh thạch là chuyện nhỏ, ném đi tính mạng cũng rất bình thường.
Vì muốn xác thực tin tức, Từ Ngôn dự định ở Bảo Tường các chờ đợi Trần Thanh.
Vừa tiến vào cửa, hắn đi thẳng lên tầng hai. Tiếp đãi hắn vẫn là tỳ nữ lúc trước. Nàng này vẫn lộ dáng cười đầy vô hại, chẳng qua lại không thấy tung tích phu nhân kia trên tầng hai.
"Khách quan, da rắn Thiên Nhãn xà đã chuẩn bị đủ cả. Trọn vẹn chín mươi tấm, lại thêm mười tấm ngài mua lúc nãy là đủ trăm tấm rồi."
Tỳ nữ trẻ tuổi cười nhẹ dẫn đường, nói: "Mời khách quan đi theo ta, một mình ta không thể mang nhiều da rắn như vậy được."
Đi theo sau đối phương, Từ Ngôn như bang quơ hỏi: "Chủ quán đã đi đâu rồi? Vị nữ nhân đọc sách kia ấy?"
"Chủ tiệm đang giao phó linh thạch cho vị khách nhân khác, ngài sẽ nhanh gặp mặt thôi."
Bước chân tỳ nữ nhẹ nhàng, vừa nói vừa dẫn Từ Ngôn tới tầng ba. Nàng ta đẩy cánh cửa màu xám mở ra, bước chân đi vào vài bước, mới quay lại cười nói tự nhiên.
Từ Ngôn đã sớm thấy tỳ nữ này có chút cổ quái, lòng hừ lạnh một tiếng, thẳng bước tiến vào.
Mới vừa vào phòng, đại môn sau lưng lập tức yên ắng đóng lại.
Phòng này rất lớn, trang trí càng xa hoa, trên mặt đất còn phủ thảm trắng bằng tơ ngỗng, trên tường treo tranh chữ, bệ cửa sổ còn đặt chậu hoa ngũ sắc, nhìn qua thập phần kỳ dị.
Phía tây bức tường có đặt một tấm bình phong rất lớn, trên bình phong vẽ một con mãnh hổ xuống núi. Mắt hổ sáng ngời có thần, như thể trực nhào ra khỏi bình phong.
Quét mắt qua bình phong, Từ Ngôn thấy được bên dưới tràn ra một vết máu.
"Đại sư tới đúng lúc, da rắn ngươi cần cũng vừa được đưa đến."
Phu nhân thướt tha váy dài từ sau tấm bình phong đi ra, cũng là vị phu nhân đọc sách ở tầng hai lúc trước. Lúc này hai tay phu nhân này trống trơn, căn bản không da rắn. Nàng ta vừa xuất hiện, ánh mắt tỳ nữ bên người Từ Ngôn chợt chuyển sang lạnh lẽo.
Bộp!
Ả tỳ nữ còn chưa kịp giơ dao găm giấu sau lưng lên đã bị Từ Ngôn chộp lấy cần cổ. Lực đạo tông sư lục mạch của hắn khiến tỳ nữ kia căn bản không thể nhúc nhích được.
"Giao da rắn ra!" Từ Ngôn lạnh giọng nói.
"Không có da rắn, da người thì có một tấm đấy." Phu nhân kia nở nụ cười, chỉ Từ Ngôn nói: "Ở ngay trên người ngươi!"
Ô...ô...n...g, một tiếng vang nhỏ, quái hoa trên bệ cửa sổ im ắng bỗng nhiên chớp lóe ánh sáng, đồng thời tranh chữ treo trên bốn vách tường cũng tản ra hào quang mãnh liệt. Trong chốc lát, cả phòng bị một tần khí tức huyền ảo bao phủ.
Trận pháp!
Phát giác bị trận pháp bao phủ, Từ Ngôn trầm mặt xuống, bóp cổ tỳ nữ kia, lạnh lùng nói: "Không muốn ả chết, thì ngừng trận pháp lại!"
"Người trong Phật môn không phải lấy từ bi làm gốc sao?" Rõ ràng vị phu nhân kia không quan tâm sinh tử của ả tỳ nữ, cười nói: "Nếu như Đại sư không sợ phạm vào sát giới thì cứ giết chết nàng ta đi a, ha ha ha..!"
Ô...ô...n...g!
Nữ tử vừa tươi cười, hai tay vung lên. Trên trần nhà xuất hiện hơn mười gai nhọn như những thanh trường thương treo ngược, dưới chân Từ Ngôn là đầy những quỷ trảo ngoi lên chộp lấy chân hắn.
Từ Ngôn không hiểu rõ huyền ảo trong Trận pháp cho lắm, chỉ biết được một điều. Đó là muốn phá trận, ngoại trừ phá vỡ mắt trận, không thì chỉ có thể dùng lực lượng mạnh mẽ trực tiếp hủy diệt đại trận.
Hắn ngưng tụ mắt trái, không nhìn đám gai nhọn trên đỉnh đầu, mà đưa tay đánh ra một tia chớp lóe. Một viên Thần Võ đạn thẳng hướng tới cửa số, đánh thẳng tới chậu quái hoa năm màu.
Một khi bị Trận pháp bị thúc giục, cảnh trí xung quanh có thể bị thay đổi. Theo lý mà nói Từ Ngôn căn bản không nhìn thấy được chậu quái hoa năm màu trên bệ cửa sổ kia, thế nhưng hắn lại đánh thẳng Thần Võ đạn vào chậu hoa, không chệch một ly.
Khuôn mặt đang đắc ý của ả phu nhân kia lập tức biến thành kinh ngạc, không kịp điều động trận pháp đuổi giết Từ Ngôn, chỉ vội vàng thúc giục một tấm gương đồng có màu sắc cổ xưa.
Gương đồng vừa mới xuất hiện lập tức tản mát ra hào quang ngũ sắc. Luồng ngũ sắc kia lao nhanh tới chắn trước chậu quái hoa.
Lúc này Thần Võ đạn cũng đã đến, trực tiếp đập vào gương đồng. Một tiếng vang thật lớn, Thần Võ đạn nổ tung bộc phát ra sóng khí kinh người.
Uy lực của Thần Võ đạn không phải là chuyện đùa, thế nhưng phần lớn uy năng lại bị gương đồng ngăn cản. Chẳng qua trong phòng chỉ nổi lên một tầng cuồng phòng, thổi ngã cả tấm bình phong.
Bình phong khẽ nghiêng, một người trong vũng máu hiện rõ, đó là Trần Thanh.
Toàn thân Trần Thanh đầy máu, hô hấp yếu ớt, phần bụng không ngừng đổ máu. Nhìn thấy Từ Ngôn, toàn thân Trần Thanh chợt chấn động, hai mắt vô thần toát ra một tia kinh ngạc.
Tuy bị trọng thương, nhưng rốt cuộc Trần Thanh cũng nhận ra hòa thượng đối diện.
"Từ sư đệ!"
Trần Thanh hơi yếu thở ra một hơi, kêu lên: "Chạy mau!"
Nghe được một câu chạy mau, ánh mắt Từ Ngôn khẽ biến, mà vị phụ nhân kia lại liên tục cười lạnh.
"Đã đến Bảo Tường các của ta, còn có người chạy thoát!" Ả Phu nhân kia điểm thúc giục gương đồng, định thúc giục uy năng của trận pháp.
"Nếu như không muốn Bảo Tường các này biến mất, tốt nhất đừng động trận pháp."
Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo, tay có thêm ba viên Thần Võ đạn, lạnh giọng nhìn vào ả phu nhân kia.
Mặc dù Trần Thanh không nói gì thì Từ Ngôn cũng đã định cứu đối phương. Năm xưa Từ Ngôn muốn cứu nhưng không cứu được tiểu mập mạp Trần Minh, mà một câu quát bảo chạy mau của Trần Thanh cũng lại khiến Từ Ngôn cảm nhận được tình đồng môn đã lâu không gặp.
Thần Võ đạn xuất hiện khiến ả phu nhân kia e ngại trong chốc lát.
Pháp khí có lực phá hoại kinh người, cản một viên không khó, nhưng đối thủ ném một nắm ra thì gương đồng không cách nào cản được.
Ngay lúc phu nhân kia đang suy tư đối sách, đột nhiên vách tường sau tấm bình phong truyền lên tiếng vang nhẹ, rồi cửa ngầm bị đẩy ra.
"Chỉ là giết hai tên tiểu bối vô danh mà phải dùng dằng cả buổi vậy sao?"
Đi kèm với một câu nói khẽ lạnh lẽo là một luồng khí tức Hư Đan cảnh ầm ầm tiến đến. Bên trong cửa ngầm, một vị mặc áo bào đen, đeo giáp mặt nạ âm trầm bước ra.