Việc tu sĩ Kim Đan trà trộn vào vực biển khiến tất cả tu sĩ hải đảo tham dự rèn luyện đều khiếp sợ vô cùng.
"Lãnh Thu Thiền là Kim Đan mà dám lẻn vào vực biển. Ả không sợ vực biển sẽ sụp đổ sao?"
Trên mỏm núi, một vài tu sĩ Kim Đan giận dữ, cất lời mắng chửi.
"Người của đảo Nữ Nhi chuyện gì cũng dám làm. Đám nữ nhân coi giết phu quân là vinh quang thì còn sợ vực biển sụp đổ ư?"
"Đúng là đám nữ nhân máu lạnh. Chẳng lẽ bọn họ không sợ chọc giận nhiều người quá, sẽ bị liên thủ tiêu diệt đảo Nữ Nhi sao?"
"Nếu sợ Lãnh Thu Thiền đã không tới đây. Đảo Nữ Nhi có cường giả Hóa Thần trấn giữ, thử hỏi có mấy người dám dây vào bọn họ."
"Lẽ nào cường giả của Cổ Bách đảo ra tay cũng không diệt được đảo Nữ Nhi sao?"
"Chớ quên, đảo Nữ Nhi cũng là một trong Cổ Bách đảo. Trên đảo có bình phong do thiên nhiên hình thành. Đó là một tầng quỷ vụ mà ngay cả cường giả Hóa Thần cũng khó đối phó."
Khi nãy Lãnh Thu Thiền không che giấu khí tức Kim Đan của mình chứng tỏ ả không sợ bị đuổi giết. Ở đây, tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan, trừ khi đảo chủ Vương Ngữ Hải ra tay nếu không khó có ai có thể giữ chân được vị nữ vương này.
Huống chi thực lực của đảo Nữ Nhi tuy không được xếp vào hàng đầu trong Cổ Bách đảo nhưng đây vẫn là thế lực không thể khinh thường, vẫn mạnh mẽ hơn đảo Lâm Uyên không thuộc Cổ Bách đảo rất nhiều.
Lãnh Thu Thiền chắc rằng Vương Ngữ Hải sẽ không trở mặt với đảo Nữ Nhi một cách dễ dàng, nên ả mới chẳng kiêng nể gì mà nghênh ngang rời đi trước mặt mọi người.
Những Kim Đan ở đây cũng thừa biết nhất định Lãnh Thu Thiền đã giết không ít môn nhân Trúc Cơ dưới đáy biển. Tiếc rằng, các thế lực không đồng lòng, chẳng ai thật sự muốn kết thù với đảo Nữ Nhi cả.
Thế lực trên các đảo mới không có nội tình sâu xa, cường giả cũng chẳng bao nhiều. Vì vậy, phần lớn đều không muốn đối đầu với đảo Nữ Nhi, nhưng cũng có người không sợ.
Mặt biển bên dưới vách núi lại xuất hiện bọt nước. Sau đó, vài bóng người bay lên trên bờ.
Những người này là tu sĩ đảo Cự Môn, người cầm đầu không phải Tông Thiên Hòa mà lại là Chương Thạch.
"Lãnh Thu Thiền. . . Đảo Nữ Nhi!"
Hai mắt Chương Thạch đỏ quạch, kìm chế cơn giận, gằn lên từng chữ: "Ngay cả người của đảo Cửu Tinh mà ngươi cũng giám diết, chờ đảo Nữ Nhi các ngươi bị xóa sổ đi!"
Thù hận của Chương Thạch bắt nguồn từ cái chết của Tông Thiên Hoa.
Y chết dưới tay Lãnh Thu Thiền, nếu không phải họ Chương nhanh chân chạy kịp, lại có một bầy Hổ Đầu sa xuất hiện giúp cản Lãnh Thu Thiền trong phút chốc thì Chương Thạch cũng mất mạng rồi.
Sau khi lên bờ, Chương Thạch không thèm để ý tới người khác mà ngự kiếm bay đi, khiến mấy tên đệ tử đảo Cự Môn mờ mịt, luống cuống cả lên.
Đảo Cửu Tinh không phải một mà là chín hòn đảo hợp lại. Bọn họ là đệ tử đảo Cự Môn, còn Chương Thạch là đệ tử đảo Tham Lang.
"Chúng ta cũng đi." Vương Chiêu thấy tình thế mỗi lúc một khó khống chế, bèn dẫn đầu đội ngũ trở về sơn môn. Đảo Lâm Uyên không muốn gây thù chuốc oán với người khác và cũng không muốn quản đến oán thù của người khác.
Quyết định của Vương Chiêu được các trưởng lão Kim Đan ủng hộ tuyệt đối. Ngoài một vị trưởng lão nán lại để ứng đối với người bên ngoài, những trưởng lão Kim Đan còn lại đều vội vã rời khỏi vách núi.
Thời hạn mười ngày đã hết, tu sĩ các đảo đều lần lượt rời đảo Lâm Uyên. Cuối cùng chỉ còn lại người của đảo Bát Lan.
Đảo Bát Lan chưa có đủ mười người đi lên, ngoài ra không còn ai bay ra khỏi mặt biển nữa. Việc này khiến sắc mặt của trưởng lão Kim Đan dẫn đội càng lúc càng u ám.
"Rốt cuộc các ngươi có nhìn thấy Tam đệ của ta không!"
Đại công tử Liễu Tác Mộc nghiến răng nghiến lợi hỏi đám đệ tử còn sống của đảo Bát Lan. Đến giờ Liễu Tác Nhân vẫn chưa quay về, chứng tỏ gã đã lành ít dữ nhiều.
"Tam công tử bảo chúng tôi tản ra tìm kiếm hôi nang xung quanh. Từ đó về sau, chúng tôi không hề gặp lại Tam công tử."
"Tam công tử dẫn theo mười tay cao thủ, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chắc là không sao đâu."
"Còn chưa hết mười ngày, chắc Tam công tử sắp trở về rồi."
Mấy tên đệ tử may mắt sống sót của đảo Bát Lan đầy sợ hãi, cúi đầu đáp. Nếu như Liễu Tác Nhân táng thân dưới đấy biển thật, bọn chúng trở về sẽ phải mất một lớp da là ít.
"Đại công tử, chờ một chút xem, vẫn còn thời gian." Vị Kim Đan trưởng lão đồng hành với Liễu Tác Mộc cất lời khuyên nhủ.
Liễu Tác Mộc kiềm chế cơn giận, đứng bên vách núi nhìn chằm chằm vào vực sâu phía dưới. Chợt gã quay đầu, nhìn đội đảo Lâm Uyên ở phía xa.
"Liệu có phải đảo Lâm Uyên giở trò không?"
Sau khi lẩm bẩm, gã lại tiếp tục tra hỏi đám đệ tử sống sốt, hòng tìm ra dấu vết chiến đấu giữa đảo Bát Lan và đảo Lâm Uyên. Tiếc rằng, đám đệ tử này bị Liễu Tác Nhân phái đi tìm hôi nang, không hề thấy người đảo Lâm Uyên ra tay.
Chỉ có một mình Vương Chiêu mang theo sát cơ đi giết Liễu Tác Nhân. Hơn nữa Từ Ngôn xuống tay rất gọn gàng, chỉ cần Phí Tài không nói ra, cái chết của Liễu Tác Nhân không còn dấu vết gì nữa.
Huống hồ, đàn Hổ Đầu sa đã giúp dọn dẹp chiến trường. Hiện giờ, e rằng Liễu Tác Nhân đã bị chia thành trăm nghìn mảnh, nằm gọn trong bụng đám Hổ Đầu sa.
Đầu mối duy nhất là món pháp bảo nghiên mực lại bị một con cua Đại Vương lắm lời đeo trên cổ. Trừ khi người của đảo Bát Lan không màng tới nguy cơ diệt đảo, đi săn giết cua Đại Vương may ra tìm được chân tướng.
Có thể được xưng là bá chủ biển sâu, nói rõ sự cường đại của cua Đại Vương, ngay cả Cổ Bách đảo cũng phải kiêng dè.
"Có thể bơi ra rồi, sao đấy biển lại có một cái hang lớn vậy? Chân Võ giới này thật là quá kỳ lạ đi."
Dưới đáy vực biển, nơi giáp ranh với biển ngoài, một con cua cụt tay to lớn lặng yên bò khỏi vực biển, vừa bò vừa nói, vừa quan sát xung quanh.
"Biển này lớn quá, sâu quá. Biển ở Tình châu chỉ là cái hồ nhỏ nếu so với vùng biển này. Không biết có tìm được cua Đại Vương không nữa, đừng có chạm mặt thứ cá nhép miệng rộng là được."
Hải Đại Kiếm lấm la lấm lét nhìn xung quanh, rồi thoắt cái đã bò vào Thương Hải vô biên.
Ùng ục.
Con cua lớn bò qua những dãy núi dưới đáy biển, bò qua những rãnh biển sâu hun hút, nhìn ngắm vô số loài cá và rừng san hô trải rộng vô biên. Một ngày sau, tại một khu vực đá vôi, Hải Đại Kiềm thấy có một loạt bọt nước đang nổi lên. Gã bơi vọt qua vài tảng đá thì thấy mấy con cua lớn chừng cái cối đang xé xác, ăn thịt một con tôm lớn.
Ùng ục.
Hải Đại Kiềm nhìn thấy mấy con này mừng rỡ, không kiềm chế được mà nhả ra một trang bong bóng, lắc lư cái càng lớn bò tới.
"Có thể tìm được họ hàng, khà khà. Mấy anh bạn ham ăn, trưởng bối trong nhà các ngươi đâu rồi."
Ùng ục. Ùng ục ục.
Trả lời Hải Đại Kiềm là một loạt bóng bóng chào mừng. Đám cua này mới chỉ là Yêu vật, nhìn thấy Yêu linh như Hải Đại Kiềm thì mừng quýnh, xúm xít vây quanh Hải Đại Kiềm như chúng tinh phủng nguyệt. Cả đám còn vác con tôm lớn đã bị gặm tới xác xơ dâng lên cho Hải Đại Kiềm thưởng thức.
"Ta không đói, mà hỏi các ngươi sao không trả lời. Cua Đại Vương to lớn đâu cả rồi mà toàn đám cua nhỏ xíu thế này."
Ùng ục ục, ùng ục ục.
"Cái gì? Đằng xa có một con tôm nhớn nữa à? Ta hỏi cha mẹ các ngươi đâu cơ mà?"
Ùng ục ục, ùng ục ục.
"Sao hả? Đằng kia có hai con hải cẩu tranh giành địa bàn của các ngươi à? Cha các ngươi đâu?"
Ùng ục ục, ùng ục ục.
"Chết rồi à? Gia gia của các ngươi?"
Ùng ục.
"Quên rồi à? Cmn, chỉ là một bầy cua ngốc..."
Trong lúc Hải Đại Kiềm vất vả lắm mới tìm được một bầy cua đồng tộc, Từ Ngôn và mười bảy tên đệ tử của đảo Lâm Uyên đã rời đảo, bay về phía Tây.