Linh lực lên tới Kim Đan sơ kỳ không khiến Từ Ngôn vui vẻ, bởi hắn mới biết mình đã bị người ta hãm hại.
Hơn nữa còn là hại rất thảm!
Chung Ly Bất Nhị bày ra trò này khiến Từ Ngôn có trăm miệng cũng không cửa phản bác. Phân thân của Phong Thái Hoa gặp chuyện, chắc chắn bản thể vị thiên kiêu Địa Kiếm tông kia có thể cảm nhận được rõ ràng, có giải thích cũng không được tích sự gì.
Sẽ không ai chịu nghe lý do lý trấu của một tên dâm tặc. Cho nên Từ Ngôn vẫn luôn không lộ mặt cứ vậy mà trở thành 'nhân tài' tối cao trong Địa Kiếm tông.
Tin tức Huyễn Thủy phân thân của Phong Thái Hoa bị khinh bạc đủ khiến toàn bộ Địa Kiếm tông phải rung chuyển!
"Gieo nhân nào gặt quả nấy, hại người lại bị người hại... Quả nhiên nhân quả tuần hoàn, báo ứng tới nhanh."
Nguyên Anh của Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên cấm chế, thổn thức tự nói: "Xem ra nồi đen vứt đi khá nhiều, đầu mình cũng khó mà tránh thoát được lần này. Chung Ly Bất Nhị, ngươi chọc nhầm người rồi!"
Ánh mắt Nguyên Anh lạnh lẽo, bản thể ẩn nấp trong tháp đá chợt mở mắt ra. Linh lực Kim Đan sơ kỳ chuyển động, hắn phủi người, phi thân nhảy ra ngoài.
Bản thể còn chưa xuất hiện ở bên ngoài thì Minh Vân tước trên đỉnh tháp đã nhận được lệnh, đột ngột há miệng kêu to một tiếng. Tiếng kêu vang lên lập tức bị một luồng ánh sáng đen đánh tới, chim sẻ nhỏ bị trừ khử mất.
"Có người?"
Trong tháp đá nơi xa chợt vang lên tiếng thắc mắc của Chung Ly Bất Nhị, sau đó gã cảm giác có một bóng người nhanh như chớp chui thẳng vào trong bong bóng khí.
"Tên giảo hoạt, vậy mà lại trốn trong tháp đá..."
Chung Ly Bất Nhị bị Minh Vân tước thu hút nên đã lỡ mất cơ hội ngăn cản người kia. Thế nhưng gã cũng đã nhìn ra đối phương là ai, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, hai tay vung ra, Huyễn Thủy phân thân vốn đã mờ ảo của Phong Thái Hoa bị xé thành mảnh nhỏ.
Nhảy vào bong bóng khí, thân thể của Từ Ngôn như bị kéo dài. Là do lực lượng cấm chế huyền ảo ngăn cản người ngoài tiến vào.
Bong bóng khí nhìn qua rất mỏng manh, không ngờ lại mang theo lực lượng mạnh mẽ, ít nhất phải là tu sĩ Kim Đan vận dụng toàn lực mới có thể tiến lên được.
Khó trách lúc trước Phong Thái Hoa phải ở lại hiệp trợ Kim Đan của môn phái. Tu sĩ Kim Đan bình thường phải tốn rất nhiều công sức mới đi xuyên qua được bong bóng khí này. Chắc hẳn Lam Ngọc Thư tiến vào nơi đây sớm nhất cũng phải dốc toàn lực hiệp trợ hơn mười tên Kim Đan Vân Hạ Phong tiến vào Tam Tài điện như vậy.
Từ Ngôn không phải Kim Đan bình thường cho nên tốc độ đi qua bong bóng khí của hắn rất nhanh. Dù cho hắn chỉ mới vận dụng được linh lực Kim Đan sơ kỳ nhưng lại đạt được chỗ tốt mà tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường khác không thể sánh được.
Đó chính là hắn hầu như có thể vận dụng linh lực liên tục không ngừng. Bởi hắn là Nguyên Anh, không phải là cảnh giới Kim Đan.
Linh lực lao ra khỏi cấm chế Tử Phủ bao phủ quanh thân hắn, chống cự lại lực lượng bên trong bong bóng khí, đồng thời che chở bản thể hắn phóng tới sâu bên trong. Ánh mắt hắn mang đầy vẻ lạnh lùng.
Bây giờ không phải là lúc báo thù khoản sổ sách bị Chung Ly Bất Nhị tính kế. Đối phương lại xếp trong mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng, tuyệt đối không phải là người tầm thường. Huống hồ tu vi của Từ Ngôn còn bị phong ấn, giao thủ với kẻ đó hầu như không có phần thắng.
Hắn cũng đã dùng hết Võ Thần đạn, đã không còn chuẩn bị gì có thể đuổi giết được cường giả Nguyên Anh cả.
Bởi hắn đang dùng linh lực trình độ Kim Đan xuất ra từ cấm chế, trừ phi bình yên lao ra khỏi hóa cảnh đến chỗ an toàn, nếu không bắt buộc phải liên tục thúc giục lực lượng Nguyên Anh. Một khi hắn ngừng lại, rất có thể bản thân sẽ lâm vào trong mộng cảnh.
Ba lần phá cấm từ Trúc Cơ sơ kỳ đến hậu kỳ Từ Ngôn đều trải qua những trải nghiệm của Ngôn Thông Thiên trong mộng cảnh. Lần này đạt được linh lực Kim Đan có lẽ cũng sẽ xuất hiện mộng cảnh. Cho nên hắn phải liên tục thúc giục linh lực, chỉ cần linh lực không ngừng nghỉ thì mộng cảnh sẽ không dễ dàng xuất hiện được.
Hắn mang theo tất cả nghị lực, dốc toàn lực, cuối cùng cũng xông qua được bong bóng khí, đi vào trong một tòa đại điện cổ xưa loang lổ rỉ sét.
Bốn phía Đại điện là vô số pho tượng đá cao lớn cực kỳ quái dị có thân người mặt thú. Trung tâm là một cái đỉnh ba chân cực lớn cao chừng mười trượng, to lớn vô cùng, thân đỉnh đầy rỉ sét.
Đỉnh lớn kia lơ lửng cách mặt đất chừng bảy thước, dưới mỗi chân đỉnh đang có một người ngồi xếp bằng.
Ba người này đều đã già, trong đó có một người râu dài chấm đất, hai mắt nhắm nghiền, hai tay bắt ấn quyết cổ quái, mặt mày luân chuyển sáng tối. Nhìn kỹ người này đã không còn hô hấp, trên đỉnh đầu người này có có một trang sách vàng ố lơ lửng. Trang sách kia nhìn qua rất bình thường, không rõ bên trong ghi chép gì.
Ngoại trừ lão giả râu dài đã chết từ lâu, hai người còn lại cũng có thể tính là vô cùng thê thảm. Một người huyết mạch khô cạn nhìn như thây khô, hốc mắt hãm sâu, đến con mắt cũng quắt lại, cả người không có một chút huyết sắc.
Người kia còn đáng sợ hơn. Nhục thân ông ta hư thối hơn phân nửa, căn bản như một bộ xương khô. Trong hốc mắt đầu lâu kia là hai con ngươi lơ lửng, không rõ làm sao vẫn còn giữ nguyên được như vậy.
Lúc này Triệu Như Phong cùng hơn mười Kim Đan Vân Thượng Phong đứng bên cạnh lão già thây khô, đang toàn lực thúc giục linh lực để nâng chân đỉnh lớn kia lên. Bên kia, đám người Lam Ngọc Thư và Trình Vũ Đức Phó Ngọc cũng đang dốc sức dùng linh lực chèo chống chân khác của đỉnh lớn.
Đội ngũ hai bên không đánh nhau nhưng lại hành động vô cùng quái lạ. Bởi chỉ cần nâng một chân của cự đỉnh đang đè cứng ba vị chí cường kia lên là có thể giải cứu được cường giả tông môn ra mà.
Lúc Từ Ngôn đến, không ai để ý tới hắn, lão già thây khô đang nói chuyện với lão già xương khô.
"Bọn tiểu bối không dễ gì tới được đây, chúng ta cũng đã không còn nhiều thời gian nữa. Không bằng nhân lúc này để truyền thừa lại. Có lẽ Địa Kiếm tông xuống dốc đã nhiều năm rồi."
Người nói là lão già bộ xương, giọng điệu già nua mang đầy tử khí. Giọng nói này Từ Ngôn đã từng nghe qua, quả đúng là truyền âm của Tam trưởng lão Phùng Nhất Nguyên ở băng lộ.
Nếu bộ xương có nhục thân hư thối là Tam trưởng lão vậy thì lão giả đã chết kia không phải Nhị trưởng lão mà là Đại trưởng lão.
Từ Ngôn không chút tiếng động đứng đàng xa, mắt lại không nhìn vào lão già xương khô và thây khô, mà chỉ nhìn vào đỉnh đầu thi thể lão già râu dài kia.
Chữ viết trên trang sách vàng ố kia đã không còn nhìn rõ, trang sách cũng không có chút hào quang sáng chói gì, thế nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy tờ giấy này, tâm thần hắn lại khẽ động.
Hắn Vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn, nhìn xuyên qua đỉnh lớn. Sau đó mới kết luận ra được đỉnh lớn này không phải là vật thật mà chỉ là một loại tương tự như trận pháp, được kết nối với trang sách bằng một tia linh lực cực kỳ nhỏ.
Thấy trang sách kia, Từ Ngôn chợt nghĩ tới một loại pháp môn cổ xưa dùng ngoại vật làm vật dẫn để hình thành nên một loại đại trận truy tung, có thể chỉ dẫn người bày trận tìm được phương hướng của kẻ địch.
Thế giới trong bình có rất ít trận pháp, có điều Từ Ngôn từng đọc được một bài giới thiệu nhỏ về một loại pháp môn cùng loại trong một bộ sách cổ, chỉ là trong đó cũng không miêu tả kỹ cách thức thi triển thế nào.
Nếu đã là ba người thành trận, hơn nữa còn dùng ngoại vật làm dẫn, có lẽ trên đầu lão già xương khô và lão thây khô cũng phải có linh vật nào tương tự như trang sách mới phải. Đáng tiếc trên đỉnh đầu hai lão giả kia lại trống không.
"Ngươi còn biết tông môn xuống dốc? Hừ, nếu ngươi chịu bỏ hết sinh cơ, toàn lực giúp ta đào thoát thì Địa Kiếm tông làm sao như vậy được? Rơi xuống đến mức này, đừng nói là tông môn hạng nhất, đến tông môn hạng hai có khi cũng không so được!"
Giọng điệu của lão giả thây khô âm trầm mang đầy phàn nàn và chế nhạo. Phùng Nhất Nguyên với thân thể xương khô nghe xong chỉ liên tục cười khổ.
"Tiêu Thiên Phục, Tiêu sư huynh, đừng quên làm sao năm xưa chúng ta lại bị khốn ở chỗ này, sao lại bị vây khốn đến ba trăm năm? Mạng ai cũng là mạng, nào có ai cam nguyện bỏ mạng mình lại, hỗ trợ người khác chạy trốn đi mất?" Phùng Nhất Nguyên trầm giọng nói.
"Tông môn hưng thịnh há lại so sánh với mạng một người sao?" Thây khô được gọi là Tiêu Thiên Phục tức giận quát: "Gia hỏa chết nhát! Thế này thì hay rồi, trăm năm qua chúng ta không ai ra được, cuối cùng cùng chết ở chỗ này!"
"Ham sống không chỉ có một mình ta, ngươi cũng thế thôi." Phùng Nhất Nguyên cao giọng. Nghe vậy Tiêu Thiên Phục nghẹn lời không nói thêm gì nữa
"Thu lại thần thông băng hỏa đi, sắp chết rồi, ta cũng mệt mỏi rồi. Chỉ cần những tiểu bối này lấy Long Thiệt đi, coi như Phùng Nhất Nguyên ta đã để lại được một phần truyền thừa cho Địa Kiếm tông. Chắc hẳn ngươi cũng không muốn mang theo Xích Hỏa vào quan tài chứ?"
Giọng nói mang đầy bất đắc dĩ của Phùng Nhất Nguyên vang lên: "Băng Hỏa lộ a, ngươi dùng huyền băng chắn kín cửa ra khỏi hóa cảnh của ta, ta dùng liệt diễm phá hỏng đường lui của ngươi. Cuối cùng cả hai chúng ta đều không ra được, đấu đi đấu lại, thành ra vô ích..."