Đột nhiên cửa đá của tầng ba mở ra khiến Khương Đại cũng bất ngờ, cũng không rõ Ẩn Thân phù có qua mắt được trưởng lão có kinh nghiệm phong phú hay không nữa?
Cửa đá vừa mới mở ra, Khương Đại lập tức chụp lấy Từ Ngôn dán sát vào một bên cửa đá. Bàn tay gã cũng nhanh chóng bấm niệm tạo thành một chú ấn tối nghĩa. Theo đó, một tầng sương mù quái dị xuất hiện ngay trước mặt hai người.
Sương mù vừa hình thành, Lâm Tiểu Nhu vừa vặn bước ra khỏi cửa lớn.
Khoảng cách chưa tới mấy trượng, Từ Ngôn còn có thể xuyên qua màn sương mù nhìn thấy Lâm Tiểu Nhu, mà đối phương lại như không thấy gì.
Vẻ mặt của Khương Đại không chút khẩn trương, còn Từ Ngôn lại không dám hít thở. Theo lý mà nói, ở khoảng cách gần như thế, dù trưởng lão Hư Đan cảnh không nhìn thấy thì vẫn có thể phát giác được có người bên cạnh mới đúng.
Thế mà chẳng những Lâm Tiểu Nhu không hề phát hiện ra, mà còn bấm niệm chú quyết, cửa đá khổng lồ chậm rãi đóng lại. Bà ta đi thẳng tới trước mắt Từ Ngôn.
Lúc Lâm Tiểu Nhu đi ngang qua, ánh mắt Khương Đại chợt hiện ra một tia tàn nhẫn rồi lại nhanh chóng tản đi. Gã rất muốn thuận tay làm thịt một tên Hư Đan, thế nhưng so với đại sự trộm đan thì một trưởng lão Hư Đan cũng không tính là gì cả.
Nhìn thấy rõ ràng vẻ hung tàn trong mắt Khương Đại, Từ Ngôn chợt kinh ngạc.
Đều là cảnh giới Hư Đan, Khương Đại không chỉ dễ dàng đánh chết Chấp Sự đường Nhạc trưởng lão, lại có thể dễ dàng lẻn vào Đan các như thế, thậm chí đối mặt với Lâm Tiểu Nhu còn hiện ra ánh mắt muốn giết chết đối phương. Hơn nữa gã ngụy trang tài đến nổi Các chủ Nguyên Anh đều không nhận ra được. Loại thủ đoạn này chỉ có thể nói rõ một điểm…
Khương Đại này có năng lực quần hùng giữa các cường giả cảnh giới Hư Đan!
Là vương giả trong Hư Đan...
Ở chung nhiều ngày, Từ Ngôn đã đại khái đoán được tu vi của Khương Đại ở mức nào. E rằng không lâu nữa kẻ này có thể đột phá cảnh giới, trở thành cường nhân Nguyên Anh.
Bóng dáng Lâm Tiểu Nhu biến mất ở cuối đoạn hành lang, đợi thêm một lúc lâu nữa, Khương Đại mới bỏ đi màn sương mù phủ ngoài thân.
“Trong Đan các có súc sinh gì?"
Khương Đại tự lẩm bẩm một câu cực nhỏ. Gã trầm ngâm đứng trước cửa đá, lại vận dụng pháp môn quái dị kia lần nữa.
Cũng tương tự như lúc đi vào tầng một Đan các, Khương Đại bắt đầu vẽ vẽ lên trên cửa đá. Lần này gã làm rất lâu, nhờ vậy Từ Ngôn cũng dần dần nhìn ra chút ít môn đạo.
Trong mắt trái Từ Ngôn, mỗi khi bàn tay Khương Đại kéo lê một lần lại xuất hiện một vết tích màu xám. Dấu vết này vô hình vô chất, nhìn như mực nước. Dấu vết màu xám này càng lúc càng nhiều, rồi một gương mặt quỷ cực lớn xuất hiện ở trên cửa đá.
Hóa ra không phải Khương Đại vẽ vời lung tung, mà đang dùng thủ đoạn kỳ dị triệu hồi ra một con Quỷ vật cực lớn!
Mặt quỷ không phải mặt người mà là đầu trâu được khắc vẽ trên cửa đá trông rất sống động. Chẳng qua không ai nhìn thấy được, vì trong mắt phải của Từ Ngôn căn bản trống trơn.
Vẽ xong đầu trâu khiến Khương Đại mệt mỏi không ít. Gã nghỉ ngơi một lát rồi chụp lấy Từ Ngôn, hai người cùng bò đi qua bên kia.
Đã có kinh nghiệm ở tầng thứ nhất của Đan các, Từ Ngôn không gặp phải trở ngại nào cả. Hắn bò theo đối phương xuyên qua cửa đá, đi vào trong một đại điện rộng rãi.
Đi qua cánh cửa đá kia, Từ Ngôn quay đầu nhìn thoáng lại. Mặt bên trong cánh cửa đá cũng có một hình vẽ mặt quỷ, có điều không phải đầu trâu, mà là một gương mặt ngựa khiến người ta sợ hãi.
Đầu trâu mặt ngựa?
Từ Ngôn thầm nghi hoặc, không rõ đây là môn công phu gì? Không để hắn đắn đo, Khương Đại đi nhanh chóng bước đi.
Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, bốn phía vách tường là những hình nửa vòng tròn liên tục nối với nhau như những chiếc cầu kiều nối tiếp. Tầng trong nửa vòng tròn không có cửa, chỉ có một màn sáng với màu sắc khác nhau.
Giữa điểm giao nhau giữa hai chiếc cầu kiều là một vị đệ tử chân truyền đang ngồi xếp bằng. Có khoảng hơn hai mươi người, người lớn tuổi nhất trong đám đã có tóc mai hoa râm, người nhỏ tuổi nhất đã trên dưới ba mươi tuổi. Đây hẳn là những đệ tử có tu vi cao nhất Đan các.
Khương Đại không để ý đến Từ Ngôn mà đi dạo quanh đại điện một vòng, cuối cùng dừng bước trước một cây cầu kiều bên dưới có màn sáng màu đỏ.
Đánh giá một lúc lâu, Khương Đại mới nâng hai tay lên. Hai luồng khói đen từ trong tay gã tuôn ra, rồi nhanh chóng hóa thành lồng giam bọc kín hai mươi tên đệ tử chân truyền vào trong đó.
Thông qua mắt trái, Từ Ngôn có thể nhìn thấy mấy những đệ tử chân truyền kia vẫn ngồi xếp bằng tu luyện như cũ, không hề phát hiện thấy khói đen đang bao quanh cơ thể mình.
Lại là cấm chế?
Từ Ngôn đang còn nghi hoặc thì giọng nói của Khương Đại đã vang lên trong đại điện.
"Đây là trận pháp cuối cùng rồi. Phá vỡ màn sáng màu đỏ này thì nhiệm vụ của ngươi coi như hoàn thành."
Khương Đại không truyền âm mà nói thẳng ra tiếng làm Từ Ngôn giật mình kinh hoảng, vội nhìn về phía đám đệ tử chân truyền bị khói đen bao phủ.
Đại điện này không nhỏ, thế nhưng nói chuyện như vậy vẫn nghe rõ được đấy, Khương Đại không sợ bị người phát hiện hay sao?
Rất nhanh, nỗi lo lắng của Từ Ngôn đã biến mất. Bởi vì đám đệ tử bị khói đen bao phủ căn bản không nghe thấy âm thanh gì cả, vẫn cứ tu luyện như lúc trước. Hắn bèn chắp tay đi tới gần màn sáng màu đỏ trước mặt, thấp giọng hỏi: "Nhiều chân truyền như vậy, ngươi cứ động thủ phá trận không sợ bị người phát hiện sao?"
Nói chuyện có lẽ không nghe thấy được, nhưng động tĩnh phá trận không nhỏ, Từ Ngôn không sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn chỉ sợ Các chủ sẽ bị kéo tới, đến lúc đó biết được hắn là đồng mưu với Khương Đại thì e là còn sống đi ra khỏi Đan các đã là hy vọng xa vời.
“Đám chân truyền phế vật kia?"
Khương Đại chưa từng ghé mắt nhìn đám đệ tử quanh đó, chỉ hừ một tiếng, duỗi một ngón tay ra, nói: "Ta dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết bọn hắn. Chừa lại tính mạng là vì nghĩ cho ngươi mà thôi, phòng khi ta rời khỏi, ngươi bị hoài nghi."
Khương Đại nhe răng cười nói, đồng thời quen tay định vỗ vỗ bả vai Từ Ngôn, không ngờ hắn vội lách mình tránh đi.
Gã có chút lúng túng, bèn cười hắc hắc, nói: "Không lâu sau cấm chế trên người bọn chúng sẽ tiêu tán. Trước khi đi, có cần anh họ ngươi ra tay diệt khẩu hết đám gia hỏa biết chúng ta là bà con hay không?"
Bởi vì đã đến lúc cần tới Từ Ngôn, nên Khương Đại đang tận lực lấy lòng, còn nói là suy nghĩ đường thoát cho hắn.
Nhìn thấu dụng ý đối phương, Từ Ngôn chỉ lắc đầu nói: "Không cần, đã đến nơi đây rồi thì cũng nên trả ta túi trữ vật."
Lúc này Khương Đại rất sảng khoái móc túi trữ vật trong ngực ra ném cho Từ Ngôn.
Nhận được túi trữ vật của mình về, Từ Ngôn lập tức xem xét, kiểm lại đồ đạc. Quả nhiên mọi thứ bên trong không thay đổi, thậm chí cả con bù nhìn xấu xí vẫn còn, đống cua đá cũng còn nguyên.
Cầm thanh Trường Phong kiếm đã lâu không đụng tới, khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một nụ cười khổ. Sắp phải rời khỏi tông môn rồi, pháp khí thượng phẩm mới trở về tay mình.
Nhìn miếng ngọc bội trong túi trữ vật, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động.
"Nếu ta là ngươi thì sẽ không đến Sở Hoàng sơn cầu người."
Khương Đại như nhìn thấu tâm tư Từ Ngôn, đứng bên cạnh quệt miệng nói: "Tên Sở Bạch kia không phải là một hảo nhi tử gì trong mắt lão cha hắn, mà chỉ là một tên nghịch tử. Ngọc bội Hoàng tộc có thể giúp người trở thành đệ tử chân truyền của Sở Hoàng sơn nhưng tuyệt đối sẽ không được người chào đón. Có lẽ các Trưởng lão Sở Hoàng sơn không dám chọc ngươi, nhưng nhất định sẽ không giúp ngươi. Trừ phi ngươi thật sự là người Sở gia thì may ra Sở Hoàng còn thay ngươi tìm kiếm giải dược Dung Cốt đan."
Khương Đại nói không phải không có đạo lý. Suy cho cùng, Từ Ngôn họ Từ, không phải là họ Sở.