Tin tức xảy ra sự cố đã được người Lê gia đưa về nội thành, vì thế mà Lê Cảnh Điền mới vội vàng chạy đến. Ngay khi lão vừa đến, Từ Ngôn lập tức dừng tay, lồng sắt chắc chắn có thể chống đỡ võ giả Tiên Thiên, nhưng lại không ngăn được cao thủ Trúc Cơ cảnh. Một khi hắn hạ tử thủ, Lê Cảnh Điền tất nhiên sẽ ngăn cản.
Hôm nay đã hoàn toàn đắc tội với hai nhà Hứa Vạn, hắn cũng không muốn đắc tội thêm cả Lê gia. Hơn nữa hắn sớm nhìn ra giữa Lê gia và Bàng gia có quan hệ gần gũi, Lê Cảnh Điền đã đến, đành phải tạm thời buông tha Hứa Kính Chi.
Nhìn gia chủ Lê gia đến vội vàng, Từ Ngôn ngồi xổm trước mặt Hứa Kính Chi thấp giọng nói:
"Hôm nay chỉ là lễ gặp mặt thôi, Hứa thiếu gia, chúng ta còn nhiều thời gian, mệnh chó của ngươi sớm muộn gì ta cũng sẽ đích thân lấy!"
Trong mắt Hứa Kính Chi đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm Từ Ngôn, không nói một câu nào. Hôm nay gã bị đánh cho thảm hại, vốn tưởng rằng liên thủ với Vạn Hộ Hầu tính toán để Từ Ngôn ăn thiệt thòi lớn, ai mà nghĩ ra tới cuối cùng, Hứa Kính Chi gã suýt nữa thì bị người đánh chết.
Phủi tay, Từ Ngôn đứng lên, nhặt lên con dao găm của Bàng Hồng Nguyệt, ôm quyền hướng về phía xung quanh, cao giọng nói:
"Hứa thiếu gia quả nhiên võ nghệ cao cường, tại hạ bội phục. Đã khó phân thắng bại, tỷ thí hôm nay liền chỉ đến đây thôi. Đa tạ chư vị cổ động, sau này chúng ta còn gặp lại!"
Nói hết lời, nếu như là bình thường thì phải rời đi rồi, nhưng hiện tại còn bị nhốt trong lồng, cửa còn chưa có sửa xong, nên hắn tự nhiên không ra được, chỉ có thể nhìn màn ưng chuột chém giết trên đầu.
Lúc này, cuộc đấu giữa bạch ưng và chồn chuột khó phân thắng bại. Hơn nữa đến cuối cùng, ưng mổ trúng đầu chuột, và chồn chuột cũng dùng móng vuốt trảo phá cổ ưng. Theo hai tiếng bộp bộp vang lên, ưng chuột đồng thời rơi xuống đất, một con vẫy cánh không dậy nổi, con khác tứ chi run rẩy mắt trợn trắng, đúng là kết cục lưỡng bại câu thương.
Cót két...!
Có tiếng ổ quay hoạt động phát ra, cửa vào được sửa lại lần nữa, Lê Cảnh Điền tự mình mở ra. Cửa vừa mở, Hứa Kính Chi đang giả ngất lập tức nhảy lên, cũng không quay đầu lại phóng ra ngoài, sợ lại bị nhốt lần nữa, ngay cả chồn chuột của gã cũng không để ý.
Từ Ngôn không có vội vã đi ra, mà là nhìn bach ưng không đứng dậy bay nổi.
Một cánh bạch ưng bị đứt, nơi cổ có một lỗ thủng loang lổ máu, máu tươi chực trào. Xem ra nó bị thương rất nặng, có thể không sống nổi.
Con chồn chuột còn thảm hại hơn, hô hấp như có như không, rõ ràng đã sắp chết.
Nhíu nhíu mày, Từ Ngôn có thể nhìn ra hai con linh cầm này căn bản không sống được. Loại cục diện này, Bàng gia tổn thất sẽ không nhỏ.
Bàng Hồng Nguyệt nhào tới, nàng không có lý đến Từ Ngôn, chỉ vòng tay ôm lấy bạch ưng, nhíu chặt đôi mi xinh đẹp, cũng không nói một lời. Nàng cũng đã nhìn ra, chỉ sợ tiểu Tuyết không sống được lâu.
"Nếu ăn sống con chồn, nó có thể sống hay không?"
Từ Ngôn thử hỏi. Con bạch ưng coi như đã cùng hắn liên thủ đối địch, nếu không có tiểu Tuyết, hắn cũng không có cơ hội đánh Hứa Kính Chi tơi bời như vậy.
Một võ giả Tiên Thiên ngũ mạch cộng thêm một con linh cầm, dù cho phi thạch có mạnh hơn, chỉ dùng vài hòn đá chưa chắc có thể đánh bại đối thủ.
"Cổ nó bị trọng thương, không nuốt được nữa, cố ép nó ăn cũng vô dụng thôi!"
Bàng Hồng Nguyệt xem xét Tiểu Tuyết, ngữ khí trầm thấp nói, đôi mi xinh đẹp nhíu chặt.
Chính như Bàng Hồng Nguyệt nói, cổ ưng đã bị xuyên thủng, nước cũng uống không được nữa là nói chi ăn tươi con chồn chuột đã chết kia. Trận đấu thú này, xem như Bàng gia và Hứa gia đều tổn thất nặng.
Nhìn thấy chồn chuột hay vương xà đều không xuất hiện Linh thể, Từ Ngôn bèn nhếch miệng, đá văng thi thể con chồn kia, giơ chuôi dao găm đưa tới trước mặt Bàng Hồng Nguyệt.
"May nhờ có nó!"
Hắn trừng mắt nhìn, nghi hoặc nói:
"Kỳ quái, sao lại trở nên nguội lạnh thế này?"
Con dao găm hoàn toàn nguội lạnh, lúc ban đầu còn ấm là nhờ nhiệt độ cơ thể Bàng Hồng Nguyệt thôi.
Lấy lại con dao găm, Bàng Hồng Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm con ưng nhỏ rời khỏi đấu trường.
Ngoài cửa lớn, thần sắc Lê Cảnh Điền lạnh nhạt, lúc này lão đang nghe Lê Dịch Minh giảng thuật sự việc xảy ra. Rất rõ ràng, vị lão nhân này dĩ nhiên đã biết nguyên do vì sao cánh cửa hai lần bị phá hư.
Đi ra ngoài, Bàng Hồng Nguyệt thi lễ với Lê Cảnh Điền. Từ Ngôn cũng làm theo nàng, Lê Cảnh Điền tức thì nhẹ gật đầu, cũng không nói gì mà nhìn vào khuôn mặt của cháu mình nói:
"Minh nhi, dấu tay trên mặt cháu là ai đánh?"
Nhìn biểu lộ bình tĩnh nhàn nhạt của cha, trong lòng hốt hoảng, Lê Dịch Minh vừa định giải thích, lão nhân lần nữa bảo:
"Ai đánh, giờ cứ đi đánh lại!"
Nghe xong lời gia gia phân phó, y lập tức ngây ngẩn cả người.
Vạn Hộ Hầu ở ngay bên cạnh, đúng là y rất muốn đi qua bạt lại một cái. Đáng tiếc, tính cách của y có chút mềm yếu, không thích sinh sự, cảnh giới lại chỉ có Tiên Thiên tam mạch. Hơn nữa thân phận con thứ, khiến y cảm giác khi đứng trước mặt chi trưởng bốn đại gia tộc đều thấp hơn người ta một cái đầu. Thực tế sau khi đại ca qua đời, Lê Dịch Minh còn áy náy hơn một năm, cho nên tính cách trở nên càng thêm nhu nhược.
"Gia gia, khóa cửa bị đứt gãy tất cả đều là do cháu xem xét không chu toàn. Tất cả sai là cháu cả, xin gia gia bớt giận!"
Lê Dịch Minh không muốn đắc tội Vạn gia và Hứa gia. Y cũng không dám chọc vào Vạn Hộ Hầu hay Hứa Kính Chi, mặc dù rất muốn trả lại năm dấu tay trên mặt mình. Do dự cả buổi, y hay vẫn là nhận hết trách nhiệm lên người mình.
Bãi săn biệt viện là do Lê Dịch Minh quản lý, ngay cả một biệt viện cũng không quản cho ra hồn, thì có tư cách gì đi đánh người đây.
Ai...
Lê Cảnh Điền khẽ lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng. Cháu đích tôn đã chết, trong lứa thanh niên trẻ tuổi, chỉ có Lê Dịch Minh coi như nổi trội, tiếc rằng đứa cháu này lại như đứa ngốc.
Đợi đến cuối năm, liền để Dịch Minh ăn Trúc Cơ đan đi...
Lê lão quyết định sẽ dẫn đưa cháu mình vào tông môn tu hành. Ăn Trúc Cơ đan, cũng biểu thị Lê Dịch Minh vĩnh viễn không đạt được Tông Sư cảnh rồi.
Hai trận đấu thú, Từ Ngôn trước nướng ăn vương xà, sau lại đánh Hứa Kính Chi tơi bời, cộng thêm hợp lực với bạch ưng giết chết chồn chuột. Mặc dù người vây xem chung quanh coi thường Thái Bảo tà phái, nhưng lúc này cũng phải cân nhắc chênh lệch giữa mình với người ta rồi.
Độc đấu vương xà, hành hung Tiên Thiên ngũ mạch, tính toán mấy lần thì cũng không có bao nhiêu người dám đi trêu chọc hắn.
Trong ánh mắt đầy phức tạp của mọi người, vị Thiên Môn hầu luôn mang một bộ dạng cười ngây ngô vô hại, vẻ mặt hơi ngốc, lúc này đã trở thành nhân vật thực khó giải quyết.
Thái Bảo tà phái, quả nhiên ngoan độc!
Tại trước mặt toàn bộ võ giả chính phái, vị Thái Bảo vốn nên bị bọn họ áp chế rốt cuộc đã lộ ra nanh vuốt sắc bén rồi.
Trong ngày đại hôn trước đây, vẻ nhát gan vô năng biểu hiện trước mắt người chính phái, dựa vào bảy bước làm thơ vượt qua kiểm tra, đối với người khác nó chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn nho nhỏ. Cho nên từ đầu đến cuối, chưa một ai từng xem trọng vị Thiên Môn hầu này.
Hôm nay một hồi trò khôi hài diễn ra, danh tiếng Thái Bảo Từ Ngôn xem như hoàn toàn để lại ấn tượng trong lòng đám võ giả chính phái. Chuyện này để nói sau đi, còn tình cảnh bây giờ là, ngay khi Lê Dịch Minh khúm núm ôm hết trách nhiệm vào người, một tiếng động giòn vang vượt qua tất dự đoán của tất cả mọi người vang lên, phát ra từ phía sau lưng Lê Dịch Minh.
Ba!!!
Máu tươi cùng với mấy cái răng bị văng ra, vị Vạn thiếu gia đang đứng xem bộ dạng đáng chê cười của Lê Dịch Minh bị người tát một cái trên mặt. Thân thể cường tráng của y trực tiếp bị đánh nay ngược về phía sau, ầm một tiếng đâm sầm vào lồng sắt đấu trường.
Ở một bên, vừa linh hoạt cử động cổ tay, vừa tản hết chân khí trên tay đi, Từ Ngôn chẳng biết lúc nào đã tiến đến bên người Vạn Hộ Hầu cười ha hả dõng dạc nói:
"Dịch Minh huynh, có lão nhân gia làm chủ, ngu sao mà không đánh nha. Ngươi đã không đánh, ta thay ngươi trả lại một bạt tai vậy."