Một gian đại sảnh bên trong Thiên Cơ phủ có ánh lửa bốc lên, đan hương mơ hồ phiêu tán mà ra.
Tẩy Cốt đan có cấp bậc khá cao, có kỳ hiệu tẩy luyện gân cốt, không dễ luyện chế ra. Hai ngày vừa qua, toàn bộ não của Yêu linh Tê Mộc hầu đều bị hắn dùng hết.
Mười hai cái đầu khỉ, luyện chế được bảy viên Tẩy Cốt đan.
Hiệu suất luyện đan được năm phần khiến cho Từ Ngôn lần đầu luyện chế Tẩy Cốt đan mừng rỡ không thôi. Dù là đan đạo đại gia như Lâm Tiểu Nhu luyện chế Linh đan thượng phẩm Tẩy Cốt đan này cũng chỉ có khoảng năm phần thành đan mà thôi. Điều này làm cho hắn không những kinh hỉ mà còn cảm thán lực lượng Kim Đan của mình.
Kim Đan đặc thù, uẩn dưỡng ra Đan hỏa mạnh mẽ. Cũng nhờ kỳ hiệu của lửa Kim Đan này mà Từ Ngôn mới có năng lực đan đạo bậc thầy như vậy. Hiệu suất thành đan năm phần, coi như đầy kinh người trong giới tu hành rồi.
Hắn ăn vào một hạt Tẩy Cốt đan, mất thêm một ngày để luyện hóa dược hiệu. Sau đó thu hồi Thiên Cơ phủ, đi ra khỏi thạch thất trong lòng núi. Hắn phi hành thêm mấy ngày mới quay trở về được khu vực của Quy Nguyên tông.
Nếu như muốn dùng Linh đan trân quý để cường hóa nhục thân, tất phải cần đến rất nhiều tài liệu và linh thảo. Cho nên Từ Ngôn lựa chọn Yêu linh hóa hình Quy Nguyên tông mà khai đao trước nhất.
Nếu như Ma Huyết quật đã không hợp với Quy Nguyên tông, thì chỉ cần ở lại địa bàn Quy Nguyên tông, dù chuột bự Ma Huyết quật có tìm đến cũng phải kiêng kị tông chủ Quy Nguyên tông vài phần.
Hắn lưu lại Yêu linh hóa hình Kim Tình kia, là vì muốn giữ lại đường lui cho mình. Dù sao thực lực Từ Ngôn có thể đơn giản giết chết Yêu linh, nhưng vẫn còn chưa đủ sức chống lại Đại yêu đấy.
Thành Hắc Hổ, thuộc sở hữu của Quy Nguyên tông, cách xa thành Trường Nhạc ba ngàn dặm.
Một ngày này, trong đại thành náo nhiệt chợt xuất hiện một kẻ rất quái dị, mặc áo giáp đen che mặt, ánh mắt lạnh lùng. Sau khi vào thành thì kẻ này đến thẳng phố giao dịch, mất nửa ngày, toàn bộ linh thảo các loại trong này đều bị một mình hắn mua sạch không còn gì.
Trắng trợn mua sắm, ra tay xa xỉ, hành vi như thế đã kéo theo không ít tu sĩ dòm ngó. Lúc người thanh niên đeo mặt quỷ kia rời khỏi con phố, sau lưng đã có thêm mười bóng người đi theo.
Phần lớn trong số đó là chúng tu sĩ thuộc phủ thành chủ. Một mực đi theo người đeo mặt nạ quỷ tới phủ thành chủ thành Hắc Hổ, cả bọn vui mừng khôn tả, còn cho rằng dê béo đã vào trong ổ sói rồi. Không nghĩ tới ánh lửa bên trong phủ thành chủ thành Hắc Hổ nổi lên, tiếng sấm vang rền, tiếng nổ vang trời rung đất chuyển, cả tòa thành Hắc Hổ như theo đó mà rung chuyển.
Tiếng nổ mạnh kinh người không kéo dài lâu, thành Hắc Hổ yên tĩnh trở lại. Chỉ có điều phủ thành chủ khí phái không còn nữa, toàn bộ cửa phủ đều chìm trong phế tích và khói đen.
Sâu trong phế tích, người thanh niên đeo mặt nạ quỷ kia cầm trong tay một cái đầu hổ đen. Máu tươi từ đầu hổ nhỏ giọt xuống, còn xác hổ thì nằm ngang một bên.
Đám tu sĩ phủ thành chủ lúc trước còn mang ý tứ cướp bóc người xứ khác vừa nhìn thấy cảnh tượng như thế, sợ đến mức nghẹn họng, kẻ nào kẻ nấy té ngã ngay cửa ra vào như thể vừa được chứng kiến ác quỷ. Trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, người đeo mặt nạ quỷ kia cầm đầu hổ đạp kiếm mà đi, thoáng cái đã biến mất không còn dấu vết.
Cảnh tượng tượng tự vậy cũng xuất hiện trong thành Thiên Trư và thành Phi Dực mấy ngày kế tiếp.
Hai tòa phủ thành chủ trong đại thành đều biến thành phế tích. Tại thành Phi Dực, mọi người nhìn thấy một con hạc lớn ác đấu với bóng người đeo mặt nạ quỷ trên bầu trời. Cuối cùng con hạc lớn kia bị chém rơi xuống. Tại thành Thiên Trư, một con heo rừng cực lớn được gác trên đống lửa, nướng đến chảy cả mỡ ra, còn người đeo mặt nạ quỷ đang ngồi bên cạnh ăn ngon lành...
Không tới một tháng, trong vòng ngàn dặm phạm vi Quy Nguyên tông đều truyền lưu một truyền thuyết khiến người ta phải sợ hãi.
Có ác quỷ chạy ra khỏi Âm Phủ, làm loạn cả Thiên Bắc, thích ăn yêu, chuyên môn chọn ăn thịt Yêu thú cực lớn. Gã nhấm nuốt từng con một, miệng dính đầy máu tươi, ăn xong còn sờ sờ bụng nói một câu 'còn chưa no bụng', rồi sau đó đi tìm một con yêu thú khác.
Chỉ nướng một con Yêu linh heo rừng mà thôi, không ngờ Từ Ngôn đã bị đồn thổi thành phường Quỷ vương rồi. Càng lúc lời đồn truyền đi càng đáng sợ, nói rằng hắn không chỉ ăn yêu mà còn ăn cả người, mở miệng một phát là ăn trọn trăm người.
Thành Phi Ngư, trong một tửu lâu náo nhiệt muôn phần.
"Quỷ Diện kia thân cao ba trượng, bề ngang rộng ba trượng, há miệng dính đầy máu, một ngụm nuốt tươi một tên tráng hán. Tráng hán kia chẳng qua là chỉ đá rơi mất một chiếc giày mà thôi, vậy mà chui vào bụng người ta rồi."
Một phàm nhân nhỏ gầy uống đến cao hứng trong tửu lâu, lớn tiếng diễn giải: "Ta đã từng tận mắt nhìn thấy đấy, ngay tại trong hoàng thành khổng lồ kia. Không chỉ có thành chủ bị ăn mất, mà còn thấy một con đại châu chấu xuất hiện trong chủ thành phủ. Đầu nó to hơn đầu trâu đang giương cánh chạy trốn, lại bị Quỷ Diện một phát túm được nhét vào miệng, thậm chí còn không nhai mà nuốt chửng xuống."
"Trong hoàng thành làm sao có châu chấu lớn như vậy được? Ngươi có nhìn lầm không hả?"
"Cao ba trượng, to ba trượng còn là người hả? Không khác gian phòng ở của ngươi a."
Gia hỏa nhỏ gầy bị đồng bạn giễu cợt một hồi, lập tức trào phúng: "Các ngươi thì biết cái gì? Quỷ Diện là người hả, đó là Quỷ Vương của Âm Ty chuyên ăn thịt cường giả. Cũng may chúng ta là phàm nhân người ta không để vào mắt, chỉ chọn thành chủ mà ăn. Bằng không thì phàm nhân chung quanh đại thành đã sớm bị ăn sạch hết rồi."
"Phủ thành chủ bị hủy, vậy chẳng phải mấy đại thành kia không cần giao trả nhiệm vụ sao? Lúc nào phủ thành chủ thành Phi Ngư bị hủy đây? Trấn chúng ta sắp không thể chèo chống được một tháng trăm cân tôm hùm hai thước rồi đây."
"Đúng vậy a, vị Quỷ Vương kia đến thành Phi Ngư thì tốt rồi, ăn sạch thành chủ đi."
"Nói nhỏ chút, ngươi không muốn sống hả... Bị người của phủ thành chủ nghe được thì coi như chúng ta xong rồi, mấy cái đầu của chúng ta coi như đi tong."
Cọt kẹt..t..tttt, tiếng ghế kẽo kẹt, một khách nhân trẻ tuổi đang ăn như hạm đứng dậy, để lại ngân lượng rồi nhanh chóng rời đi.
"Từ khi nào mà ta ăn người sống rồi? Lời đồn thật đáng sợ..."
Từ Ngôn đi vào thành Phi Ngư, chỉ tiện đường định ăn một bữa cơm canh nhân gian mà thôi. Vô tình hắn có nghe thấy tin đồn về Quỷ Diện, nào là thân cao ba trượng, há miệng nuốt người sống... Cứ truyền đi như vậy, có ngày hắn sẽ biến thành diệt thế Diêm La cao lớn trăm trượng cũng nên.
Hắn lắc đầu, không để ý tới lời đồn đãi chốn phàm nhân nữa. Hắn bước ra khỏi phố dài, đi vào phủ thành chủ thành Phi Ngư.
"Hơi nước đủ nặng nề..."
Vừa bước vào phủ thành chủ, mặt nạ quỷ được kéo lên, hắn chậm rãi mà đi như đi vào chốn không người. Toàn bộ đao thương của đám hộ vệ đều bị Linh lực ngăn cách một khoảng hơn vài trượng quanh người.
Bước chân hắn đi về phía trước, đến trước gian phòng lớn nhất trong phủ thành chủ.
Trước mặt Từ Ngôn là một gian phòng lớn hết sức đặc biệt, vuông vắn bốn góc, dài rộng mười trượng, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa lớn đóng chặt.
Sau lưng hắn có vô số đạo kiếm khí ánh đao chém tới, hộ vệ phủ thành chủ đuổi sát không buông, rốt cuộc cũng có thể đuổi kịp kẻ tự tiện xông vào phủ. Kiếm khí vừa mới phát ra, lại có một lực lượng mạnh mẽ lập tức đánh bay hơn mười người ra ngoài, tên nào tên nấy ngã xuống đều không dậy nổi, kêu rên không ngừng.
Từ Ngôn cũng chưa từng nhìn những tên hộ vệ kia, ánh mắt hắn lóe lên, khóe miệng nhếch lên nói một câu 'thú vị', rồi nhấc chân đá văng ra đại môn đóng chặt kia ra.
Bên trong cánh cửa lưu chuyển lên ánh sáng quái dị, như thể ánh mặt trời chiết xạ. Bên trong ánh sáng bảy màu ấy, có một bóng người xinh đẹp như ẩn như hiện.
"Khách quý đã đến nhà, vậy mời vào. Tiểu nữ cũng muốn chiêu đãi Quỷ Diện tiếng tăm lừng lẫy một phen. Ha ha ha..."
Giọng nói quái dị vang vọng như từ trong bình sứ truyền ra, nghe ra như tiếng nữ tử, chẳng qua âm thanh rất nhỏ như thể bị thứ gì ngăn cách mất.
Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, cất bước đi vào trong phòng. Một gợn sóng nước nhột nhạo, đại môn sau lưng ầm ầm khép lại.