Ngoại trừ dã thú, không người nào phát hiện ra cái khí tức chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi biến mất kia được. Những dã thú và Linh cầm bị kinh sợ nhanh chóng phục hồi lại, chỉ là cái e ngại và kiêng kị thật sâu kia bị chúng nó ghi nhớ kĩ trong đầu.
Đó là sợ hãi khi thiên địch xuất hiện!
Bành!!!
Trong tú lầu, Quỷ trảo cực lớn, khiến người ta sợ hãi đang tóm lấy Thanh Vũ. Sau tiếng kêu rên hoảng sợ của ả, một màn máu rơi vãi từ trên đỉnh đầu Từ Ngôn xuống.
Móng vuốt sắc bén trong mắt trái Từ Ngôn thò ra, nhấc lấy cả Thanh Vũ lên. Móng vuốt khép lại, một vị cao thủ Trúc Cơ cảnh cứ như vậy mà bị bóp chết tươi!
Tiếng kêu rên ngắn ngủi đầy sợ hãi chỉ xuất hiện trong chớp mắt, bị tiếng xương cốt vỡ nát lấn át mất. Trong màn mưa máu tươi rơi rớt, gương mặt thiếu niên vặn vẹo như ác quỷ.
Từ Ngôn thống khổ gầm nhẹ lên, không cách nào đè nén được tiếng gào thét. Mắt phải hắn nhìn thấy tràng cảnh Thanh Vũ bị biến thành màn mưa máu, mắt trái hắn tức thì xuất hiện thống khổ đến cực đại khiến hắn không cách nào chịu đựng nổi. Như thể con mắt cùng đầu lâu của hắn cũng bị bóp vỡ ra.
Đau nhức kịch liệt hơn cả độc dược Ô Anh thảo, khiến Từ Ngôn phải quằn quại cả người. Hắn rất muốn cầm lấy thanh Ngọc Phong đao bên cạnh, móc mắt trái của mình ra. Bởi vì đau nhức kịch liệt không thể chịu đựng nổi là đến từ mắt trái của hắn.
Tay gồng hết sức lực, chỉ có thể nắm chặt chuôi đao, không thể nâng nổi trường đao. Một tiếng loảng xoảng vang lên, cửa phòng bị người đá một cước văng ra. Nữ hài còn chưa ráo nước mắt nơi khóe mắt xuất hiện ngay cửa ra vào.
Bàng Hồng Nguyệt đầy bi phẫn vừa mới đi tới cổng ra vào viện tử đã nghe thấy tiếng nữ tử kêu rên ngắn ngủi trong tú lâu. Rồi sau đó là tiếng bể nát, rồi tiếng Từ Ngôn gầm nhẹ vang lên.
Phát hiện thấy tình hình không giống như mình tưởng tượng, Bàng Hồng Nguyệt mang đầy phức tạp trong lòng, vội vòng trở lại.
Vừa mới đá cửa phòng, đập vào mắt là tràng cảnh khiến nàng kinh hãi giật mình ngay tại cửa ra vào.
Trong phòng đầy máu, từ giường ngủ cho đến cửa ra vào. Còn có cả tay chân đứt gãy văng trên cửa sổ, góc tường có thứ động đậy, nhìn kỹ lại đó là nửa cái đầu còn đang lăn lóc.
Cảnh tượng máu tanh đầy thê thảm khiến nữ hài suýt nữa đã nôn mửa. Bàng Hồng Nguyệt trợn to mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy Từ Ngôn đang bò từ trên giường xuống.
Hắn ngẩng đầu, máu tươi đầy mặt, một tay chống xuống đất, tay còn lại bụm chặt lấy mắt trái mình. Đau nhức kịch liệt khiến mặt hắn vặn vẹo, lại thêm đầy máu tươi xung quanh, nhìn hắn không khác gì một ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Bộ dáng Từ Ngôn suýt chút đã hù chết Bàng Hồng Nguyệt. Nữ hài mười bảy tuổi chưa từng gặp cảnh tượng thê thảm thế này bao giờ, càng chưa thấy qua bộ dáng như ác quỷ kia của Từ Ngôn. Trong nháy mắt, Bàng Hồng Nguyệt còn có cảm giác mình đi nhầm chỗ, không phải nàng về tú lầu của mình, mà là vừa bước qua cánh cửa đi thông tới U Minh.
Không đợi Bàng Hồng Nguyệt tỉnh táo lại, Từ Ngôn đã chộp lấy một bình sứ rơi vãi gần đám tay chân gãy, tay run rẩy không cách nào mở được nắp bình sứ ra.
"Mở ra... Giúp ta mở ra!"
Bàng Hồng Nguyệt bị Từ Ngôn gầm nhẹ bừng tỉnh lại. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại nhào qua, giúp Từ Ngôn mở cái nắp bình sứ nhìn rất bình thường kia.
Bên trong là mấy hạt đan dược, mang theo mùi của Hành Khí đan.
Cầm lấy một viên Hành Khí đan, Từ Ngôn nuốt một ngụm xuống. Sau đó hắn cười thảm rồi một tiếng rồi ngất đi.
***
Xung quanh tối đen. Từ Ngôn cảm thấy vậy cũng tốt. Ít nhất trong bóng đêm hắn không còn thống khổ nữa. Hắn tình nguyện không tỉnh dậy, nhưng mà, vẫn có người lại đánh thức hắn.
Mùi máu tanh vẫn còn nồng nặc trong phòng như trước. Từ Ngôn cảm giác có người lau chùi thân thể mình, động tác vụng về, chà sát đến đau rát cả người. Sau đó hắn được người ta thay đồ cho, động tác lại càng thêm thô bạo. Từ Ngôn cảm thấy như thể không phải đối phương chăm lo cho hắn, mà là đang thừa cơ trả thù.
Thanh Vũ chết rồi, chết ngay trước mắt Từ Ngôn. Nhưng trong mắt mình sao lại có một cái móng vuốt?
Chẳng lẽ, ta là quái vật...
Trong đêm tối, Từ Ngôn thở dài. Thân phận là quái vật quả thật khiến hắn không thể đoán ra được, không trách mình lại tham ăn như vậy, hóa ra lí do là thế này.
Không đúng a, lúc sư phụ nhặt được thì hắn là đứa trẻ sơ sinh kia mà. Nếu là một tiểu quái vật, chỉ sợ sư phụ đã ném xuống sông cho cá ăn rồi.
Từ Ngôn nghĩ ngợi lung tung, lại phát hiện bản thân không phải quái vật, mà là trong mắt trái của hắn, tồn tại một con quái vật.
Từ nhỏ, mắt trái hắn đã không giống người thường. Đao thương cũng không đâm thủng, là nơi mà quái vật ẩn thân đấy. Không được, sớm muộn gì phải móc con mắt trái ra mới an toàn.
Nghĩ đến móc mắt, Từ Ngôn không khỏi bất đắc dĩ.
Không phải hắn chưa từng thử qua. Nhưng mắt trái hắn căn bản không móc ra được.
Cũng may đau nhức kịch liệt nơi mắt trái cũng rút đi, kịch độc trong cơ thể cũng giảm bớt, Từ Ngôn cảm giác mình lại sống lại. Về phần quỷ trảo trong mắt, không nghĩ ra thì hắn sẽ không nghĩ nhiều tới nữa. Coi như trong mắt hắn có quái vật gì ẩn nấp, thì ít nhất cũng không làm thương tổn bản thân mình.
Heo chính là như vậy, sắp chết cũng không quên ăn nhiều thêm một miếng. Phần lòng dạ rộng lớn này cũng là chỗ khác biệt của Từ Ngôn với người thường, hoặc cũng có thể nói là không tim không phổi.
Một mùi hương nhàn nhạt truyền đến trong bóng tối, là mùi hoa Thiên Tiết. Từ Ngôn tham lam ngửi ngửi hương hoa, không khỏi lẩm bẩm cảm thán.
"Thơm quá a..."
Chát!
Thiếu niên vừa nói mớ xong, má trái xuất hiện dấu tay năm ngón. Vừa rồi nữ hài giúp hắn xoay người, tư thế vừa vặn áp ngực ngay mũi hắn. Vì vậy một câu thơm quá đó đã khiến Bàng Hồng Nguyệt nổi lên cơn xấu hổ và giận dữ, không hề nghĩ ngợi, nâng lên bàn tay trắng như ngọc vung mạnh qua.
Tát một cái xong, Bàng Hồng Nguyệt chợt hối hận. Nhớ tới người ta vừa ngất xỉu, lại tặng thêm người ta một tát, chẳng phải bệnh càng thêm bệnh hay sao?
Vừa định xem xét thương thế trên mặt Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt phát hiện đối phương đã tỉnh lại.
Mắt trái Từ Ngôn lộ vẻ trống rỗng, mắt phải vô thần. Tuy rằng hai mắt mở ra, nhưng lại giống như không thấy gì, chỉ mê man nhìn chằm chằm trên trần.
"Hồng Nguyệt?" Từ Ngôn trầm thấp mà khàn khàn hỏi: "Đã về rồi à?"
“Ừm, ngươi thế nào, khỏe hơn chưa?” Chân tay Bàng Hồng Nguyệt có chút luống cuống, bèn đứng dậy hỏi: "Ngươi giết Thanh Vũ?"
"Đúng vậy a, nhìn ả không vừa mắt, liền làm thịt." khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một đường cong, dường như lặng yên cười cười.
"Nàng là cao thủ Quỷ Vương môn phái đến theo dõi của ngươi sao, bộ dáng của ngươi vừa rồi, thật sự rất dọa người..." Hàng mi thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt nhíu chặt. Lúc nàng tiến vào, chỉ thấy phòng bừa bộn thành một mớ và Từ Ngôn như một con ác quỷ, lại không nhìn thấy móng vuốt quỷ ở đâu cả.
Đã trầm mặc một lát, Bàng Hồng Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi ăn là Hành Khí đan, vì sao phải ăn cái loại đan dược gia tăng khí huyết này?"
“Khí hư huyết thiếu, bồi bổ thân thể” Từ Ngôn vẫn cười đùa như cũ đáp.
"Hành Khí đan có độc phải không?"
Sắc mặt Bàng Hồng Nguyệt ngưng trọng, biểu thị nàng cũng không muốn cãi nhau với Từ Ngôn. Vừa rồi bộ dáng dốc sức liều mạng chỉ vì muốn nuốt đan dược kia của Từ Ngôn mang đến cho nàng rung động quá sâu, không khỏi khiến nàng liên tưởng đến đan dược là độc đan. Hơn nữa còn là loại nếu không nuốt vào, sẽ sống không bằng chết.
Khóe miệng Từ Ngôn giật giật, thật lâu mới khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nếu như không có độc dược kiềm chế, Trác Thiên Ưng sẽ yên tâm để ta tới Đại Phổ sao?"
“Là độc dược gì? Có thể giải được hay không?” Bàng Hồng Nguyệt nghe thấy quả nhiên trong đan dược có độc, không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi.
Từ Ngôn cũng không trả lời nữ hài, mà cúi đầu xuống. Trầm mặc nửa ngày, hắn mới khẽ nói: "Tối quá, Hồng Nguyệt, đốt đèn rồi hãy nói tiếp được không?"
Đốt đèn?
Bàng Hồng Nguyệt theo bản năng quay đầu lại nhìn ngọn đèn đang cháy. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, vì sao còn muốn đốt đèn?
Trong chớp mắt, Bàng Hồng Nguyệt vội vàng bưng kín miệng, đầy kinh hãi nhìn về phía Từ Ngôn.
Nàng nghĩ tới một điều không may đầy dọa người
Từ Ngôn, mù rồi...