“Tiểu Hắc, đi theo hòn đá của ta!”
Từ Ngôn quát khẽ một tiếng, Tiểu Hắc kêu lên một tiếng ngốc nghếch. Sau đó một người một heo bắt đầu xuyên qua đám đông. Hòn đá trong tay Từ Ngôn cũng lách giữa khe hở đám đông bay đi.
Dựa vào năng lực của mắt trái, Từ Ngôn chạy vội, nhưng hai tay vẫn rung lên, hai hòn đá bay thẳng về phía Hứa Chí Khanh nơi xa kia.
Quảng trường đại loạn ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Lúc này Hứa Chí Khanh bị chặt đứt một cánh tay, sắc mặt âm trầm cả lại. Chẳng qua lão vẫn chưa ra lệnh cho cao thủ trong nhà xung đột với Bàng gia, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nơi đó.
Hứa Chí Khanh cũng nhìn ra được tứ đại gia tộc hỗn chiến là cơ hội rất tốt có thể trong thương Bàng gia. Hơn nữa Bàng Phi Yến không có ở đây, càng là cơ hội hiếm có khó tìm.
Lão ta vẫn còn đang ôm một bụng uất nghẹn khi bị Bàng Vạn Lý nổi cơn điên chém đứt mất một cánh tay. Nếu hiện tại có thể báo được thù này, lão không ngại để cao thủ Hứa gia chém chết Bàng Vạn Lý đầu tiên đấy.
Vừa lúc đang đầy hận ý nhìn qua Bàng Vạn Lý, Hứa Chí Khanh chợt phát hiện có hai điểm đen lẫn trong đám đông đang rít gào lao đến khiến lão không khỏi cả kinh, vội đưa tay cầm kiếm đón đỡ.
Một tay bị chặt đứt, nhưng lão vẫn còn một tay nữa mà.
Hai tiếng đinh đinh giòn vang, Hứa Chí Khanh đang ngồi bị lực đánh bật ra sau, hai chân trượt dài gần nửa trượng, khó khăn lắm mới dừng lại được.
"Linh khí!"
Nhìn thấy mặt ngoài trường kiếm của mình còn có hai vết tro bụi, Hứa Chí Khanh không khỏi kinh hô. Đó vốn chỉ là hai hòn đá, chỉ vì lực đạo quá lớn mà vừa đánh tới lưỡi kiếm đã vỡ nát ra, để lại trên trường kiếm của Hứa Chí Khanh hai lỗ hõm sâu.
Pháp khí cấp thấp có thể đánh ra được vết lõm đó, tất nhiên người ta tay phải là Trúc Cơ cảnh!
Bị cao thủ Trúc Cơ đánh lén, Hứa Chí Khanh không dám coi thường. Lão vừa mới kinh hô lên, thì lại có mấy điểm đen trong đám người lao tới.
"Liên Y!"
Trong đám người hỗn loạn, thiếu niên gầm nhẹ một tiếng mang theo vô tận sát ý. Từ Ngôn không dùng đến Phi Hoàng nữa mà trực tiếp dùng thẳng đệ tam thức Liên Y. Theo bóng dáng hắn len lỏi qua đám người, từng hòn đá liên tục không ngừng không dứt đánh về phía Hứa Chí Khanh. Hơn nữa trên mỗi hòn đá còn mang theo một tầng linh khí.
Toàn bộ linh khí trong đan điền đều được Từ Ngôn điều động cả. Nếu đã quyết định giết chết Hứa Chí Khanh, Từ Ngôn bắt buộc phải hạ xuống tử thủ. Hắn xuyên thẳng qua đám người mà đi, tốc độ Tiểu Hắc lại càng nhanh hơn, quẹo trái quẹo phải trong đám người phóng về phía Hứa Chí Khanh.
Từng hòn đá nối tiếp nhau khiến Hứa Chí Khanh chống đỡ đầy chật vật. Nếu không phải trường kiếm trong tay lão là một loại pháp khí thì rất có thể đã bị đánh chết tươi rồi.
Đao kiếm bình thường, dù là bảo đao bảo kiếm cũng không thể ngăn cản được Phi thạch ẩn chứa linh khí.
Đinh! Đinh! Đinh!
Ba hòn Phi thạch trước sau kéo tới, Hứa Chí Khanh cũng đã lùi ra sau tới năm sáu trượng. Mắt thấy không thể tránh né được nữa, lão đánh phải nhảy về phía sau, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vị tập kích của đối thủ.
Loại đánh lén cự ly xa lại mang theo ám khí chứa linh khí, cộng thêm tình cảnh hỗn loạn xung quanh khiến Hứa Chí Khanh vô cùng bị động. Hơn nữa lão đã bị trọng thượng, cứ như vậy thì chốc lát sau vết thương trên vai lại rách miệng, máu tươi sẽ lại tung tóe lần nữa.
Đan dược của tu hành giả khó khăn lắm mới cầm được vết thương lại. Một khi miệng vết thương lại vỡ ra, chắc chắn sẽ khó có thể kìm lại được. Nếu vẫn ở nơi này, sớm muộn gì Hứa Chí Khanh cũng phải chết.
Địch nhân khó chơi khiến sắc mặt Hứa Chí Khanh đại biến. Hơn nữa chuyện xảy ra rất đột ngột, đến khi đám cao thủ Hứa gia định xông vào bảo vệ gia chủ thì Hứa Chí Khanh đã không sử dụng được cánh tay còn lại nữa, chỉ còn trông chờ vào hai chân mà thôi.
Liên Y đã xuất ra, dù Hứa Chí Khanh ngăn trở được nhưng cũng phải trả giá lớn. Kinh mạch lão bị chấn động đau buốt, nơi ngực bị nghẹn một ngụm máu tươi. Ba mảnh Phi thạch lại lần nữa đánh tới, lần này Hứa Chí Khanh không dám cứng rắn ngăn cản mà phải nhảy lên tránh né.
Hứa Chí Khanh cũng đầy kinh nghiệm lão luyện, Lão thừa biết lúc này tuyệt đối không thể nhảy lên cao nếu không muốn trở thành mục tiêu sống của đối phương. Nếu như lúc đó, đối phương chém ra một đạo kiếm khí, chắc chắn lão không thể tránh thoát được.
Lão nhảy người lên, cả người cũng dốc sức liều mạng cong lưng lại, nên nhìn như lão nhảy không quá cao, lại có thể hiểm hóc tránh thoát ba mảnh phi thạch bay đến. Kinh nghiệm lão luyện đã giúp lão tránh được vô số nguy cơ trong nhiều năm tu luyện, thế nhưng đến khi cả người rơi xuống, lão cũng đã chuẩn bị cuộn người lăn đi.
Dù sao thì đối diện với sinh tử trước mắt, chẳng ai còn quan tâm chật vật hay không chật vật cả. Chỉ cần tránh được lần tập kích kế tiếp của đối thủ, cao thủ Hứa gia sẽ kịp kéo tới đây. Lúc đó đã có bức tường người che đỡ, Hứa Chí Khanh không còn phải lo sợ nữa.
Dù có là cao thủ trong nhà thì có chết hay không cũng không vấn đề gì. Miễn là gia chủ lão không chuyện gì là được.
Quả thật kinh nghiệm của Hứa Chí Khanh rất phong phú, phán đoán hết sức chuẩn xác bước tiếp theo nên đối ứng thế nào. Thế nhưng lão đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ, càng là đánh giá thấp độ vô sỉ của đối phương.
Ngay lúc hai chân Hứa Chí Khanh chỉ cách mặt đất chừng ba thước, một bóng đen từ phía sau lão lập tức phóng tới. Một khắc sau, Hứa Chí Khanh thay vì đáp xuống mặt đất lại bị tông thẳng bay đi, bay lên trọn vẹn hai trượng.
Tiểu Hắc rất vâng lời. Địch nhân của Từ Ngôn, cũng sẽ là địch nhân của nó. Đối phó với địch nhân, cách tốt nhất là tông chết hắn.
Heo không cắn người qua, nhưng tông người thì không hiếm.
Đầu đường hỗn loạn xuất hiện một cảnh tượng kì dị. Gia chủ Hứa gia bay thẳng lên trời, đến kiếm cũng đánh rơi, mặt mày xanh mét như thể vừa nhận lấy một kích trí mạng. Cao thủ Hứa gia xung quanh không nhìn rõ được thứ gì tông vào khiến Hứa Chí Khanh bay lên như vậy, tất cả đều trợn mắt ngốc chát nhìn gia chủ bị đánh bay đi.
Một khi Tiểu Hắc đắc thủ, bước chân guồng nhanh trong đám người của Từ Ngôn cũng khựng lại.
Phía trước cách hắn không xa là bóng lưng một nữ tử cao gầy. Nàng ta mặc một thân áo trắng, tay cầm trường kiếm đầy ngạo khí phi phàm. Dù không cố sức động thủ, nhưng một khi kẻ nào dám xông về phía nàng thì nàng ta không chút lưu tình. Một kiếm vung lên, không khác gì với chuyện cắt dưa cả.
Vị trí thật tốt!
Nhận ra đó là biểu tỷ Bàng Doanh Hoa của Bàng Hồng Nguyệt, trong lòng Từ Ngôn nổi lên một niềm vui lớn. Hắn lật tay lên, trường kiếm giữa không trung cũng gào thét dựng lên.
Từ Ngôn vốn guồng chân đi nhanh, chẳng những thi triển ra thiên phú thân nhẹ như yến của võ giả Tiên Thiên, mà còn vận dụng cả Ích Vân thức mà lão đạo sĩ truyền thụ cho vào trong cơn tức giận muốn đánh chết cường địch lần này.
Dùng Liên Y làm dẫn, một kiếm nổi giận chém ra. Từ Ngôn như ẩn ẩn lâm vào một loại cảnh giới kỳ dị.
Đó là một loại cảm ngộ đối với võ đạo. Như thể sông dài đổ ra biển, Từ Ngôn cảm thấy chân khí trong kinh mạch toàn thân như hòa vào linh khí trong đan điền thành một thể. Tạo thành một thanh cuồng đao trong cơ thể hắn. Thanh cuồng đao này lại bị trường kiếm trong tay khống chế, xuất kiếm lại chính là ra đao. Kiếm khí rời khỏi cơ thể, Từ Ngôn lại cảm nhận thanh cuồng đao vô hình này cũng theo đó mà chém thẳng ra ngoài.
Hoành Thiên!
Kiếm trong tay, đao trong lòng. Theo tiếng gào thét trong lòng, dưới sự vận chuyển của Ích Vân thức, Từ Ngôn vậy mà lại cảm ngộ ra một thức trảm đao quyết. Đao ý tùy tâm mà lên, kiếm rít chém tới cường địch!
Kiếm khí ngang trời chém ra, từ bên dưới vọt thẳng lên vòm trời. Tuy không chém đến trời trăng trên cao, nhưng lại có thể chém trúng gia chủ Hứa gia bị heo tông bay đến.
Roạt!!!
Phốc!
Giữa không trung, ánh kiếm cong như vầng trăng xẹt qua, rồi chém trúng thứ gì đó thành hai nửa. Mưa máu bay lả tả.