Không phải vạn bất đắc dĩ, Từ Ngôn cũng không muốn thả quái vật bên trong mắt trái ra.
Hắn biết mắt trái mình tự đông thu nạp đại lượng âm khí nơi thành Linh Thủy như hồi ở Nguyên Sơn trại. Mắt trái căn bản không theo khống chế của hắn.
Nếu đối phương đã xuống nước, Từ Ngôn cũng thu sát tâm lại. Chẳng qua khối Thần Tinh kia là thứ tốt, nếu không có khí tức mát lạnh từ đó thì Từ Ngôn tuyệt đối không thể khống chế được thô bạo trong đáy lòng mình. Không chừng lại có một cái móng vuốt màu đen lao ra khỏi mắt hắn.
Vừa chụp lấy khối Thần Tinh, Từ Ngôn đã cảm thấy lòng bàn tay mình tê rần. Rồi khối băng tinh như bị dây thừng trói chặt nhanh chóng rời tay hắn bay đi, trở về trong tay thanh niên béo kia.
“Tiện nghi của người khác, nên hạn chế chiếm lấy thì tốt hơn.”
Khương Đại đưa mắt nhìn khối băng tinh mờ đi nhiều, vẻ mặt đau lòng không thôi nói: “Trăm vạc đổi lấy một khối, loại bảo bối này rất khó luyện chế, ngươi dùng một lần mất hơn một nửa còn muốn chiếm không tha?”
“Trả ta túi trữ vật.” Từ Ngôn không để ý đối phương, mặt mày âm trầm nói.
"Có thể, bất quá bây giờ không được." Khương Đại trầm giọng đáp: “Đợi ta lúc rời đi, nhất định trả lại ngươi. Yên tâm, nếu như thiếu đi thứ gì, Khương Đại. . ."
Còn một tiếng chưa nói, thanh niên béo há to miệng, nuốt trở lại một chữ còn lại trong tên mình vào bụng, đáp: “Khương Đại ta nói một là một, ngươi yên tâm đi."
Từ Ngôn không chắc thả móng vuốt màu đen có thể thắng được đối phương hay không. Dù sao hắn chỉ nhìn thấy móng vuốt đen bóp nát hộ pháp Quỷ Vương môn cảnh giới Trúc Cơ, không biết có thể bóp chết cao thủ Hư Đan hay không nữa. Cân nhắc rồi một phen, hắn quyết định ngưng chiến với đối phương. Chỉ cần lấy lại được túi trữ vật của mình là được, hắn cũng không muốn mới vào đã gây chuyện trong tông môn.
“Lúc nào thì ngươi rời đi?” Từ Ngôn hỏi.
“Không lâu đâu. Sau khi lấy được thứ ta muốn, sẽ rời đi ngay.”
Khương Đại cười lạnh một tiếng, ngồi xuống bàn lớn bên cạnh. Xác định đối phương không còn liều mạng nữa cũng khiến gã thầm thở phào một hơi, có điều biểu hiện bên ngoài gã vẫn như không có gì, chỉ nói: “Từ Chỉ Kiếm, xem ra lai lịch của ngươi không tầm thường a."
“Giống nhau, giống nhau.” Từ Ngôn cũng không muốn nói thêm gì với đối phương.
Gặp Từ Ngôn không muốn nói nhiều, gã thanh niên béo vỗ vỗ bả vai của đối phương rồi yên lặng cười lạnh một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài, trở về chỗ ở của gã.
Đối phương vừa đi, Từ Ngôn cũng thở dài một cái. Thế nhưng đầu vai Từ Ngôn nơi Khương Đại vỗ lúc nảy, tức thì có một loại dấu vết mờ mịt nhanh chóng ẩn vào bên trong mà Từ Ngôn không hề phát hiện ra.
Vài lời nói rất khó để phân tích lai lịch của đối phương, nhưng Từ Ngôn đại khái nhìn ra một tia manh mối. Hắn xác định đối phương ít nhất là cao thủ Hư Đan. Mà tu hành giả Hư Đan cảnh trà trộn vào Kim Tiền tông trộm thứ gì đó, hẳn thân phân Khương Đại rất có khả năng là cường nhân tông môn tà phái.
Dù đối phương nói là cầm thứ gì đó đi. Thế nhưng cầm hay trộm thì với Từ Ngôn căn bản cũng cùng một ý tứ mà thôi.
Cường nhân tà phái trà trộn vào tông môn chính phái, tính toán nhất định không thể đùa được. Để không bị lôi kéo vào thị phi này, Từ Ngôn quyết định phải tránh xa Khương Đại ra mới thỏa đáng. Tốt nhất mình không nên đi Tự Linh đường mà cứ ở yên trong Linh Yên các tốt hơn.
Nếu không tới bất đắc dĩ, Từ Ngôn sẽ không vận dụng móng vuốt màu đen trong mắt trái. Phòng khi hắn không khống chế nổi, bản thân bị xé nát ra thì cũng không biết phải tố khổ với ai nữa.
Mới vào tông môn đã gặp phải nguy nan như vậy, ngoài kinh sợ thì tâm cảnh Từ Ngôn cũng đã bắt đầu dần dần biến hóa.
Trong nửa năm ở Bàng gia, so với kiếp sống ở Quỷ Vương môn thì xem như Từ Ngôn đã coi như tu tâm dưỡng tính rồi. Mà thật ra, lúc ở cùng Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn luôn cảm thấy trong lòng đầy bình thản hết sức thoải mái. Chính vì vậy cũng khiến hắn quên đi mất những kinh nghiệm gió tanh mưa máu. Đến hôm nay, bái nhập Kim Tiền tông, nỗi lòng tiểu đạo sĩ rất vất vả mới trở nên bình thản lại bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Người cũng sẽ phải lớn lên, nỗi lòng và tính cách cũng theo năm tháng mà dần biến thiên thay đổi. Từ Ngôn qua tuổi mười tám đã dần trầm ổn, cũng dần lạnh lùng vài phần.
Giữa Từ Ngôn và Khương Đại xem như tạm thời duy trì trạng thái bình thường. Hai người như nước giếng không phạm nước sông, Khương Đại không đến tìm Từ Ngôn nữa, thế nhưng Từ Ngôn vẫn trải qua một đêm không ngủ.
Cách cường nhân tà phái chỉ một bức tường, không đề phòng không được nha.
Sáng sớm ngày thứ hai, bên ngoài truyền đến cao giọng hô quát. Có người tụ tập đệ tử mới nhập môn lại.
Nghe tiếng hô, Từ Ngôn đành xuất môn đi ra.
Đứng ở bên ngoài là đệ tử chân truyền tên là Nhiếp Ần. Nhìn thấy mọi người đi ra, Nhiếp Ẩn khẽ cười nói: "Nghỉ ngơi một đêm, có lẽ tinh thần chư vị sư đệ đỡ hơn không ít. Hôm nay phân công nhiệm vụ cho các ngươi. Ở Linh Yên các chúng ta, mỗi đệ tử hàng tháng phải hoàn thành nhiệm vụ nhất định cho tông môn mới được. Hoàn thành xong sẽ được ban thưởng linh thạch tương ứng, hết hạn không hoàn thành tất nhiên sẽ bị phạt rồi.”
Nhiếp Ẩn nói xong, mười mấy tân đệ tử lập tức nghị luận.
"Đến tông môn còn phải làm việc nha."
“Không làm việc không có linh thạch a. Dù sao tông môn không phải là nhà mình, tất nhiên phải có quy tắc."
"Nhiệm vụ gì a Nhiếp sư huynh?"
"Nhiếp sư huynh, lúc nào thì chúng ta có thể tu luyện pháp quyết kiếm thuật cao thâm!"
Đám tân đệ tử nhao nhao hỏi han. Một ngày chung đụng đã đủ để những người này phát hiện vị đệ tử chân truyền Nhiếp Ẩn kia rất dễ nói chuyện, không hay nóng nảy. Cho nên người nào người nấy đều không hề câu thúc, lớn gan hỏi đủ thứ, nhát gan thì đầy tò mò nhìn.
“Các ngươi mới là đệ tử nhập môn, muốn tu luyện pháp quyết kiếm thuật cao thâm cần có linh khí đạt một trình độ nhất định mới được. Chẳng qua hôm nay các ngươi có thể lựa chọn được một bộ công pháp luyện tập.”
Quả thật tính cách Nhiếp Ẩn rất ít khi nóng nảy, nổi danh người hiền lành, không thấy phiền hà khi một đám tân đệ tử hỏi han mà tỉ mỉ giải thích: “Hiện tại giao cho các ngươi tâm pháp trụ cột Trúc Cơ cảnh, kẻ nào cũng có, rảnh rỗi nhớ chuyên tâm tập luyện. Còn chọn lựa công pháp thì chỉ có một cơ hội duy nhất này, các ngươi nên lựa chọn loại công pháp kiếm thuật nào dễ dàng tu luyện thôi. Với đệ tử mới nhập môn, pháp thuật lại có chút phiền hà, dù sao phần lớn các ngươi là võ giả tiến giai mà lên, quen thuộc với kiếm pháp hơn cả.”
Dứt lời, Nhiếp Ẩn để đám đệ tử mặc áo xanh sau lưng phân phát từng quyển Trúc Cơ tâm pháp ra. Mỗi người một quyển, không sót người nào.
"Nhiếp Sư Huynh, chúng ta có pháp khí hay không?" Một nữ tử có tuổi tác không lớn lắm nhận quyển Trúc cơ tâm pháp xong bèn hỏi. Những người khác nghe đến hai chữ pháp khí, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đám tân đệ tử này đều dựa vào Trúc Cơ đan tiến giai, thân phận lúc trước chỉ là võ giả bình thường. Có lẽ bọn họ không thiếu bảo đao bảo kiếm, thế nhưng không dễ có được pháp khí. Đao kiếm có sắc bén mấy cũng không thể chém ra được kiếm khí, dù là danh đao danh kiếm đi nữa mà vận chuyển linh khí thì thân kiếm cũng bị đánh vỡ tơi tả.
Vũ khí trên thế gian chủ yếu qua chế tạo mà thành, tất nhiên không cách nào thừa nhận linh khí. Còn pháp khí là do luyện chế, chẳng những vô cùng sắc bén mà còn có thể phách trảm ra kiếm khí chân chính.
Nhiếp Ẩn nghe hỏi vậy lập tức cười tức cười khổ lắc đầu. Mấy đệ tử mặc áo xanh phía sau y nhịn không được bật cười. Một thiếu niên mở miệng nói: “Muốn pháp khí thì dùng linh thạch đổi lấy. Pháp khí hạ phẩm rẻ nhất cũng tầm trên một trăm linh thạch. Chỉ có trưởng lão Hư Đan mới luyện chế ra pháp khí. Đệ tử Trúc Cơ đừng mơ tự mình luyện được.”
“Vì sao chúng ta không thể tự luyện chế ra được?” Nữ tử lúc nãy hỏi lại tò mò hỏi tiếp.
“Bởi vì tu hành giả Trúc Cơ cảnh rất khó có được hỏa diễm luyện đan luyện khí cần thiết.” Nhiếp Ẩn giải thích, khiến tất cả tân đệ tử đều dựng lên lỗ tai lên nghe, Từ Ngôn cũng không ngoại lệ.