Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến đông đủ.

Thầm nghĩ đến những lời này, Từ Ngôn càng thêm hiếu kỳ. Hắn có thể nhìn ra thực khách chung quanh đều là tu sĩ Nhân tộc, không có Yêu linh hóa hình, thế nhưng lại không rõ những người kia sao phải làm bộ như ăn uống gì đó.

Vẻn vẹn nhìn lướt qua, dựa vào nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy một thanh niên bàn xa nhất kia còn giơ chén rượu rỗng tuếch kia cạn ly với người đối diện, chén rượu đặt xuống vẫn còn nhìn xuống rất bình thường.

Tất cả những người trong phòng đều rất cổ quái, chẳng qua cổ quái nhất vẫn là thiếu nữ không nói gì bị đuổi vào hậu viện vẫn chưa quay về. Đồng thời lão giả cùng đi vào tửu quán lúc nãy cũng không còn tung tích.

"Đi báo tin?"

Từ Ngôn suy đoán tung tích nữ hài không nói gì cùng lão giả kia xong, tâm niệm vừa động, trong ống tay áo chui ra một con luyện hồn tiểu hầu. Luyện hồn mới vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng xâm nhập hậu viện.

Hắn giả bộ như đang đợi đồ ăn, lười biếng nhắm hai mắt lại, mũ rộng vành che kín hơn phân nửa gương mặt. Mí mắt vừa mới khép lại, mắt phải chợt lóe sáng trắng, vận chuyển ra Tiên Mi Quỷ Nhãn câu thông với thị giác của luyện hồn Tê Mộc hầu.

Luyện hồn do Thiên Quỷ thất biến luyện hóa, trừ phi tu sĩ Trúc Cơ vận dụng pháp môn đặc thù, nếu không căn bản không phát hiện ra. Chỉ vài hơi thở, luyện hồn tiểu hầu xuất hiện trên nóc phòng hậu viện.

Hậu viện tửu quán rất lớn, có chút không tương xứng với bề ngoài nho nhỏ của quán.

Trong nội viện là một gian phòng lớn, cửa sổ đóng chặt, lúc này thiếu nữ không nói gì cũng vừa đi đến cửa trước.

Không cần gõ, cửa phòng mở rộng ra, một nữ tử hơn ba mươi tuổi xuất hiện,

Nghe được tiếng chuông gió trên tóc nữ hài, nữ tử kia đi ra đón, cẩn thận nhìn ngó ngắm nhìn bốn phía mới thấp giọng hỏi: "Linh Đang, xảy ra chuyện gì?"

"Vân Di, trong tiệm có người ngoài."

Hóa ra nữ hài không nói gì biết nói. Một câu có người ngoài khiến nữ tử Vân Di kia biến sắc, uy áp cảnh giới Hư Đan mơ hồ bốc lên trên người.

"An tâm một chút, chớ vội."

Một câu già nua vang lên, trong phòng lớn lần nữa có một người đi ra. Đó là một lão nhân tóc bạc phơ, cũng là người lúc nãy đi vào tửu quán nhưng không xuất hiện trong trong đại sảnh.

"Phí lão..."

Nữ tử Vân Di vừa muốn mở miệng, lập tức bị lão giả phất tay ngăn trở. Dường như lão đang kiêng kị gì đó. Sau đó, hai mắt lão giả dần dần nổi lên một tầng xám trắng, con ngươi biến mất như thể người mù.

Từ Ngôn đang khống chế được luyện hồn tiểu hầu thấy rõ ràng ba người trong sân, luyện hồn nằm sấp ở nóc phòng, chỉ cần bất động sẽ rất khó phát hiện ra.

Tửu quán cổ quái quả nhiên ẩn nấp vài cao thủ Hư Đan. Từ Ngôn chỉ nhìn qua dấu tay của tay của cô bé không nói gì, bèn muốn dò xét xem rốt cuộc tình hình ra sao. Dù gì chỉ có Nhân tộc mới có thể ra dấu tay, Yêu tộc không thể đi học luyện tập ra dấu, càng không cần ra dấu để trao đổi. Dù là Yêu linh không hóa hình cũng không cần nói tiếng người. Yêu thú đồng loại có năng lực câu thông với đồng bạn, có thể gầm gừ, dùng mùi ... Tóm lại Yêu thú tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không học loại ra dấu tay khó hiểu thế này.

Có thể dùng ra dấu làm ám hiệu nói rõ tu sĩ Nhân tộc trong tửu quán này đang tận lực tránh đi Yêu tộc, chẳng qua là không biết đang mưu đồ chuyện gì.

Luyện hồn tìm được cường giả Hư Đan sau hậu viện tửu quán khiến Từ Ngôn kinh ngạc. Xem ra gian phòng này còn có cường giả Hư Đan, nhưng khi hắn nhìn được hai mắt sáng trắng của lão giả kia, lập tức kinh hãi.

"Tiên Mi Quỷ Nhãn!"

Bản thể Từ Ngôn suýt nữa quát khẽ lên, nếu không gắt gao đè nén âm thanh thì những lời này không chỉ vang lên trong lòng mà đã trực tiếp bị rống ra ngoài rồi.

"Yêu linh luyện hồn!"

Một câu kinh hô vang lên trong sân, lão giả tên Phí lão kia biến sắc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Yêu linh tiểu hầu giữa không trung. Mà nữ tử đứng bên người lại kinh ngạc không thôi.

Từ Ngôn mở hai mắt ra, luyện hồn tiểu hầu nhanh chóng được thu hồi lại, chui vào ống tay áo.

Trên bàn gỗ trước mặt đã mang lên rượu và thức ăn. Ánh mắt Từ Ngôn lại đầy khó hiểu. Hắn không nghĩ ra ở Thiên Bắc lại có thể gặp được tu sĩ Nhân tộc có Thiên Quỷ thất biến.

Thiên Quỷ thất biến của Thiên Quỷ tông làm sao lại xuất hiện ở Thiên Bắc?

Từ Ngôn nghi hoặc không thôi, mà người trong hậu viện cũng càng thêm hồ nghi.

"Phí lão thật sự nhìn thấy luyện hồn?" Nữ tử Hư Đan trầm giọng hỏi.

"Đích xác là luyện hồn không sai, tiểu Đinh Đang à, ngoại nhân trong tiệm có bộ dáng ra sao?" Phí lão gật gật đầu. Luyện hồn biến mất, lão cũng triệt hồi Tiên Mi Quỷ Nhãn lại, quay đầu hỏi cô bé kia.

"Một người đội mũ rộng vành, có chút u ám đấy." Nữ hài chi tiết đáp.

"Mũ rộng vành che mặt, chẳng lẽ là tu sĩ Nhân tộc?" Nữ tử nói nhỏ, Phí lão bước nhanh đi.

"Nếu như có đánh nhau, các ngươi lập tức bỏ chạy, không được dừng lại."

Vừa nói, Phí lão đã đi ra khỏi đại viện, đi vào đại sảnh tửu quán nhỏ.

Một tràng tiếng bước chân phá vỡ mạch suy tư của Từ Ngôn. Vị Phí lão kia hòa ái đi tới đến đại sảnh, hô: "Xin lỗi chư vị, chủ quán có việc gấp, không cách nào đãi khách. Cho nên không thể bán hàng được, bữa cơm này mọi người không cần trả tiền đâu."

Nghe xong tửu quán muốn đóng cửa, các thực khách chẳng những không phàn nàn mà còn mang theo sắc mặt khác nhau, vội vã đứng dậy rời đi. Không bao lâu mọi người đã tản hết, chỉ còn lại một người thanh niên đội mũ rộng vành ngồi trong góc.

Cọt kẹt..t..ttt... Cửa tiệm bị lão giả đóng lại, áp lực trong trong tửu quán lập tức xuất hiện.

Từng luồng sáng vàng tối nghĩa tuôn ra từ bốn góc tường tửu quán, dọc theo từng khe hở viên gạch bò lên trên đỉnh nóc. Trong chớp mắt, cả tòa trong đại sảnh như phủ đầy sợi sáng mảnh vàng kim lập lòe. Kim quang xuất hiện, còn có cỗ linh khí dao động kỳ dị.

"Kim Thạch trận, ngươi không có ý định thả khách nhân rời đi."

Từ Ngôn gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, bình tĩnh nói. Kim Thạch trận là một loại pháp trận có thể vây khốn Hư Đan, không có năng lực công kích gì nhưng có thể phong bế hết thảy khí tức bên trong. Dù có đánh nhau trong trận thế nào, ở bên ngoài cũng không nghe được gì cả.

"Cẩn thận không thừa. Chúng ta như lục bình không rễ, cả ngày phiêu đãng trong khổ hải vô biên, không có tâm cẩn thận, đâu còn mạng đứng đây."

Lão giả đứng nguyên tại chỗ, đối mặt với khách nhân duy nhất trong tửu quán, mỉm cười nói: "Không biết khách quan còn muốn ăn chút gì không, lão phu có Dạ Hành quỷ, trọn vẹn trăm con, hầm đến gầm nứt cả nồi rồi, có lẽ rất ngon đấy."

"Chỉ là Bách Quỷ Dạ Hành mà thôi, có gì nói thẳng, quanh co lòng vòng hoài không mệt sao?"

Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, hỏi: "Có thể động dụng Tiên Mi Quỷ Nhãn, xem ra ngươi cũng là người Thiên Quỷ tông?"

"Thiên Quỷ tông?" Lão giả rõ ràng ngẩn người, lắc đầu nói: "Thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng nghe nói qua Thiên Quỷ tông."

"Ngươi không phải trưởng lão Thiên Quỷ tông?" hàng mày Từ Ngôn dựng lên, trầm giọng chất vấn: "Ngươi học được Thiên Quỷ thất biến từ đâu?"

Rõ ràng gặp được Nhân tộc Hư Đan biết Thiên Quỷ thất biến trong thành Ngũ Địa ở Thiên Bắc, ngoại trừ kinh ngạc thì Từ Ngôn còn có chút hi vọng. Nếu như đối phương trưởng lão Thiên Quỷ tông, có lẽ biết rõ làm sao trở về được Thiên Nam. Thế nhưng vẻ mặt lão giả đối diện lại mờ mịt, rõ ràng chưa nghe nói qua Thiên Quỷ tông.

"Muốn biết Thiên Quỷ thất biến của ta học được từ đâu, các hạ là có nên bày ra thân phận trước không? Nếu là thủ hạ của Yêu linh hóa hình, không thể nói trước, các hạ hôm nay đừng hòng rời khỏi tiệm được."

Từ Ngôn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bình tĩnh nói: "Nếu như muốn đi, Kim Thạch trận này không trói được ta."

Lời vừa dứt, Từ Ngôn đã biến mất, đến pháp quyết cũng không động, giống như trực tiếp tiêu biến vào hư không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK