Trước mắt Sở Linh Nhi không phải là một khoảng đất trống trải rộng vô biên, mà là một thế giới toàn băng tuyết.
Bốn phía bên ngoài Hoàng thành Tề quốc đều dày đặc chồng chất tầng tầng băng tuyết. Tầng băng dốc thoải xuống, kéo dài xuyên vào màn đêm bao la phía trước như thể có người chồng chất từng tầng tuyết rơi tạo thành một con đường đi thẳng lên tới đỉnh tường thành.
Kia quả thật là một con đường, con đường tử vong được kẻ địch chuẩn bị cho trận tập kích!
Phương xa, loáng thoáng có tiếng vịnh xướng kinh văn. Lắng nghe kĩ lại đầy xao động và biến hóa kì lạ. Cường giả thi triển ra Băng Phong chi pháp này đã biến tường thành cao ngất không sợ hãi gót sắt trở thành phúc địa sát nhập tấn công của kẻ địch.
Ô. . . Ô. . . Ô. . .
Tiếng kèn sừng dê vang lên, mang theo chút khí tức viễn cổ dã man còn sót lại. Đầu cuối con đường băng tuyết kia, một đoàn chiến mã đông nghịt như ác lang gào thét lao đến!
Lặng yên chưa tới nửa năm, đại quân Man tộc đến từ Tuyết sơn lại im ắng không chút tiếng động xuất hiện dưới chân Hoàng thành Tề quốc. Tiếng kèn trận vang lên, một cuộc tập kích được mưu đồ đã lâu, rốc cuộc đã được hoàn toàn phát động.
Sở Linh Nhi trên tường thành đã không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa, thân thể nhỏ nhắn cuốn rúc vào bên dưới lỗ châu mai. Thiết kỵ Man tộc như mây đen lướt đi như bay trên đỉnh đầu nàng. Tất cả cao thủ Hoàng tộc và đám quân binh đuổi giết nàng đã bị dòng nước lũ thiết giáp kia nuốt chửng trong tích tắc.
Bốn phía tường thành, bốn phía thụ địch. Trong đêm tối, binh sĩ Tề quốc lấy thiện chiến dũng mãnh làm tự hào đã mất đi cơ hội nhen nhóm bùng trên trong cuộc chiến hỏa này. Hoàng thành cực lớn biến thành điểm cuối tràn xuống của dòng nước lũ, có điều đây không phải là nước sông Thông Thiên hà, mà là ngàn vạn thiết kỵ!
Trước mặt thiết kỵ Man tộc, binh sĩ Tề quốc thiện chiến trở thành gà đất chó kiểng không chịu nổi một kích. Toàn bộ Hoàng thành đều phủ đầy móng ngựa, đại môn Hoàng cung bị thiết kỵ đánh phá mở toang. Vì vậy Hoàng tộc Đại Tề nghênh đón một trận hạo kiếp diệt tộc kéo đến.
Dựa vào thân thể nhỏ bé, quả thật Sở Linh Nhi trốn trong lỗ châu mai không bị kẻ địch phát hiện. Có lẽ những tên kỵ sĩ cường đại kia không để ý được lại có một tiểu nữ hài đang bám trên tường thành. Đến lúc nước lũ đã quét về phía xa, Sở Linh Nhi mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Hoàng thất Tề Quốc đã xong.
Đây là kết cục mà Sở Linh Nhi nhận định. Cao thủ Hoàng gia quả thật rất nhiều, nhưng đối mặt với thiết kỵ Man tộc lấy vạn mà đếm, thì dù có tu vi Trúc Cơ cảnh cũng sẽ bị dẫm đạp thành thịt nát mà thôi.
Mắt nhìn băng tuyết lạnh lẽo dưới thành, Sở Linh Nhi cắn răng, trượt theo lớp băng xuống tới nền đất. Rồi sau đó nàng phi thân lên, cũng không quay đầu lại bỏ trốn về hướng xa xa.
Ngoài thành đã không có Man tộc, thiết kỵ Man tộc huyết tẩy Hoàng thành không thể quay trở lại nhanh chóng được. Vốn Sở Linh Nhi còn cho rằng mình gặp được cơ hội trốn chạy khỏi chết, không ngờ ngoài thành lại gặp phải một đối thủ mà nàng không cách nào chống đỡ được.
Bóng dáng chạy như bay kia, đột ngột khựng lại ngay tại một bãi đất hoang.
Đôi mắt nữ hài lóe sáng, xẹt qua thần thái nguy hiểm. Tích tắc sau, cả người nàng đã ngoặt nhanh, nhảy qua một hướng khác đi mất. Tuy nhiên nàng còn chưa rơi xuống đất, cần cổ trắng nõn đã bị một bàn tay to lớn trải rộng nếp gấp nhăn nheo già nua chộp lấy.
"A di đà Phật. . . Công Chúa điện hạ, là muốn quay về Đại Phổ sao?"
Sở Linh Nhi không nhìn thấy cường giả sau lưng mình, chỉ có thể nghe thấy lời đối phương. Kẻ đó không chỉ là một hòa thượng, còn nhận ra nàng là công chúa.
"Ngươi là ai?"
Thiếu nữ dốc sức giãy dụa nhưng không làm sao thoát khỏi bàn tay kia được. Sau đó Sở Linh Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi. Khi tâm thần chìm dần vào bóng tối, nàng dường như đã nghe được đối phương tự nói.
"Nếu như Công Chúa điện hạ trở về Đại Phổ, đúng lúc bần tăng tiện đường, liền cùng đồng hành đi đường vậy. . ."
Trong bóng tối, ánh mắt tăng nhân nhìn qua tầng băng dày đặc bên ngoài tường thành, rồi mang theo Sở Linh Nhi, quay người bước vào trong bóng đêm.
***
“Đây là cái gì? Ta không có nhặt qua hòn đá vớ vẩn này a!”
Trên xe ngựa, Từ Ngôn đang lấy bảo bối của hắn từ trong túi trữ vật của Bàng Hồng Nguyệt ra. Những khối đá nhỏ hệt như linh thạch với hắn mà nói, chẳng những đầy mỹ vị, mà còn có thể đánh tráo với linh thạch thật sự được. Kỳ thật Từ Ngôn cũng rất rộng rãi, hắn định chia cho Bàng Hồng Nguyệt một nửa số đó, chẳng qua người ta không muốn lấy.
Bằng đó ngày trời chỉ ăn cua, hiện tại Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy cua đã cảm thấy buồn nôn lên rồi. Nàng không có khẩu vị như Từ Ngôn được.
Từ trong đống đá đó, có một hòn đá nhỏ không giống đám còn lại, hơn nữa lại là một hòn đá thật sự. Mới đầu Từ Ngôn cũng có chút băn khoăn, hình dạng hòn đá rất giống hòn đá hắn hay dùng để đánh ra Phi thạch. Ít nhất thì cầm khá thuận tay.
Vừa mới nhẩm nghĩ, còn chưa cầm lên xem xét thì Bàng Hồng Nguyệt đã chộp lấy hòn đá, đồng thời trừng mắt liếc nhìn hắn.
Từ Ngôn gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ nữ hài này có sở thích thật sự kỳ quái. Tìm kiếm trâm cài tóc đẹp không phải tốt hơn sao, thu thập mấy hòn đá có ích lợi gì chứ?
Hắn không để ý tới hòn đá nhỏ kia nữa, mà cầm ra một túi cát đen lớn, miệng cười hì hì nói: “Thứ này là đồ tốt, chia cho nàng một nửa, chắc chắn rất đáng giá!”
“Không cần!”
Từ khi bị Từ Ngôn phát hiện ra hòn đá nhỏ, Bàng Hồng Nguyệt như biến thành một con mèo nhỏ xù lông lên, mắt trừng trừng, vội chộp lấy cái túi trống không của mình rồi đuổi Từ Ngôn ra đánh xe đi. Như thể bị hắn phát hiện ra tâm sự trong lòng mình.
Từ Ngôn không hiểu thấu, tiếp tục vai trò làm kiếp đánh xe của mình. Đã gần đến kinh thành, hắn cảm giác hành trình Lưu Lan cốc này của mình, lúc đi còn là kẻ nghèo túng, lúc về đã thành phú gia, cho nên suốt đoạn đường luôn cười ngây ngô không thôi.
Trong xe, nữ hài trong lòng nhảy loạn nhìn lén Từ Ngôn đang đánh xe. Lúc này nàng mới thở phào một hơi, cầm hòn đá nhỏ trong tay, hai mắt mở to.
Từ Ngôn cũng không có phát hiện, mặt sau hòn đá, có một dấu tay bị ấn vào rất sâu.
Năm đó được cứu thoát ở Mã Vương trấn, Bàng Hồng Nguyệt không thấy được ân nhân cứu mạng là ai, chỉ bắt được hòn đá nhỏ này. Đó cũng là nơi ký thác chút ít tơ lòng của nữ hài trẻ dạ, thế nhưng tâm tình trong lòng nàng lúc này lại đầy tràn hình ảnh của Từ Ngôn. Cho nên, Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy rất khó xử với hòn đá nhỏ này.
Ném không được, giữ lại cũng không xong. Vạn nhất Từ Ngôn nhìn thấy được dấu tay mặt sau hòn đá, hắn có tức giận hay không đây?
Trên đường đi, đại tiểu thư Bàng gia bị chút ít tâm tình nho nhỏ ẩn giấu nơi đáy lòng mình vây khốn. Thật tình nàng không biết rằng bóng dáng mơ hồ làm nàng khó xử kia, nếu trở nên rõ ràng, căn bản chính là bộ dạng của Từ Ngôn. Bởi vì hòn đá kia là từ tay Từ Ngôn đánh ra.
Khi cách kinh thành còn khoảng hai ngày đường, xe ngựa chạy trên đường lớn vội nhanh chóng chuyển hướng vào một nơi núi rừng rậm rạp.
"Nơi này chính là phường thị? Là nơi tu hành giả giao dịch bảo bối?"
Từ Ngôn vội vàng xuống ngựa, hào hứng bừng bừng, cõi lòng đầy chờ mong nhìn vào nơi sâu trong rừng cây.
Lúc đi ngang qua đây, Bàng Hồng Nguyệt có nói phần cuối khu rừng sâu này có một phường thị giao dịch của giới tu hành. Những tu hành giả giao dịch riêng những thứ mình cần ở chỗ này với nhau. Loại phường thị này không dễ nhìn thấy, nên Từ Ngôn nghe được bèn vô cùng hiếu kỳ.
Loại thế gia như Bàng gia tất nhiên biết rõ sự tồn tại của phường thị. Cho nên Bàng Hồng Nguyệt biết được chút ít tin tức của giới tu hành nhiều hơn Từ Ngôn nhiều.
Nếu đã ở gần phường thị, Từ Ngôn bèn quyết định đi mở rộng tầm mắt. Dù sao hắn và Bàng Hồng Nguyệt đã đạt đến Trúc Cơ cảnh, xuất nhập phường thị của tu hành giả có lẽ hết sức dễ dàng.
Với yêu cầu của Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt do dự chút ít liền đồng ý.
Có lẽ phường thị tu hành giả thần bí với người khác, nhưng với tứ đại gia tộc mà nói lại không có gì xa lạ. Thậm chí lúc nhỏ Bàng Hồng Nguyệt đã từng tới đây một lần, là được cha mẹ dẫn theo.
Nhớ tới chuyện cũ nhiều năm trước, Bàng Hồng Nguyệt chợt lộ vẻ mê man.
Nàng nhớ tới mẹ mình.
Mẫu thân Bàng Hồng Nguyệt đã mất từ năm năm trước, là ốm mà chết. Thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt vẫn luôn không tin, bởi vì nàng nhớ rất rõ ngay trướckhi mẫu thân mất một ngày, bà còn đưa cho nàng Thanh Diêu chủy này. Hơn nữa, lúc đó mẫu thân căn bản không có gì khác thường, chẳng qua là thần thái ôn nhu hơn hẳn thường ngày mà thôi.
Bàng Hồng Nguyệt nhận được con dao găm bèn hết sức cao hứng, còn cố khoe khoang với hai ca ca một phen. Thế nhưng ngày thứ hai sau đó, nàng chưa từng gặp lại mẫu thân mình.
***************
- Xuân Mậu Tuất 2018 - Vạn Sự Như Ý