Từ Ngôn nhíu mày trầm ngâm không nói, lão giải ở phòng giam đối diện tiếp tục vẽ tranh. Qua nửa ngày, lão giả đang vẽ tranh như vô ý hỏi một câu.
“Xương cốt sư phụ ngươi mang chôn chỗ nào rồi?”
“Lão Phần sơn…” Từ Ngôn vừa trả lời xong, hắn đột nhiên cả kinh, lại nhìn lần nữa về phía lão nhân áo xanh đối diện.
Có thể hỏi nơi chôn xương của sư phụ, nhất định đối phương biết rõ Thừa Vân quan, cũng biết lai lịch tiểu đạo sĩ hắn.
Ngoại trừ Tam tỷ cùng Trương Hà, cũng chỉ còn Trình Dục biết chuyện. Nay Từ Ngôn phát hiện lại có người thứ tư biết chuyện, hơn nữa lại biết tuyệt đối không ít, cho nên hắn cả kinh không nhẹ.
“Hắn ở Thừa Vân quan, sống tốt chứ?”
Ngòi bút dưới tay Lưu Y Thủ không ngừng vẽ tranh, hàng mày lại chậm rãi cau lại, dường như đang vì hỏi thăm tin tức đối phương khi còn sống mà lộ vẻ cô đơn.
“Cũng tốt, ăn uống không lo nghĩ.” Giọng nói Từ Ngôn ngưng trọng, bèn hỏi: “Lão tiên sinh, người quen biết sư phụ ta? Làm sao lại biết chúng ta ở Thừa Vân quan?”
“Có gặp qua sư phụ ngươi vài lần, về phần các ngươi ở đâu thì lúc đầu ta vốn không biết, từ lúc Trình Dục hồi kinh ta mới biết được.” Bút trong tay Lưu Y Thủ đưa nhanh như rồng, càng vẽ càng hăng say. Từ Ngôn lại oán thầm vị lão gia Trình gia kia.
Người này rõ ràng là miệng rộng a, cứ bạ ai cũng nói thế này, Từ Ngôn cho rằng chẳng mất bao lâu trên đời này có lẽ không ai không biết Thái Bảo Tề quốc hắn là người Đại Phổ đấy.
“Lo lắng thân phận mình hả? Hắc hắc.” Lưu Y Thủ háy mắt nhìn phòng giam đối diện, nói: “Yên tâm đi, tin tức của thầy trò các ngươi, Trình Dục có nói cho ta một lần, sau cũng không nói cho ai khác biết cả. Từ Sơn Từ Đạo Viễn a, nếu để người khác biết hắn còn có một quan môn đệ tử, chỉ sợ tiểu tử ngươi phiền toái lớn!”
“Sư phụ ta có cừu oán sao?” Từ Ngôn nghe được từ giọng điệu đối phương có chút không bình thường, không khỏi hỏi.
“Sư phụ ngươi a, không có cừu gia gì. Có thể trở thành cừu gia của hắn, chỉ sợ đã sớm bị giết cả rồi.” Lưu Y Thủ chậm rãi mà nói, nói: "Chẳng qua thanh danh hắn không tốt lắm mà thôi. Chỉ sợ một số người không phục, không tìm được lão, thì đành tìm trẻ nhỏ hơn luận bàn chút cho thỏa rồi.”
Lưu Y Thủ vừa nói như vậy, Từ Ngôn đại khái đã hiểu rõ vài phần.
Năm đó ở cạnh biển lửa, lão đạo sĩ từng kể cho hắn một đoạn chuyện xưa, nhân vật chính có tên là Kiếm ma. Có thể dùng kiếm thành ma, hẳn trên kiếm đạo có thể địch khắp bốn phương. Loại tên tuổi này, sẽ đưa tới càng nhiều cường giả khiêu chiến.
Từ Ngôn biết rõ Kiếm Ma chính là lão đạo sĩ. Chẳng qua sư phụ đã chết rồi.
Coi như trên đời này còn có cường giả muốn tìm Kiếm ma khiêu chiến, cũng không tìm thấy vị Kiếm ma đáng thương kia nữa rồi.
"Sư phụ người…là tu hành giả sao. . ." Ánh mắt Từ Ngôn đầy phức tạp nhìn qua, như đang hỏi thăm, lại như đang tự nói, hàng mi mang đầy một vẻ tưởng niệm.
Nhìn bộ dáng của Từ Ngôn, Lưu Y Thủ ngược lại có chút ngoài ý muốn, sau nửa ngày trầm ngâm, mới tiếp tục nói: "Hóa ra hắn chưa từng nói cho ngươi biết thân phận mình. Hắn là tu hành giả, cường giả sắp Kết Anh, chẳng qua trải qua một biến cố khiến hắn buông bỏ tu hành, buông bỏ cả tu vi. Mà từ đó, Kiếm Ma cũng mai danh ẩn tích tại Thiên Nam…”
Nghe tin tức sư phụ, hai mắt Từ Ngôn nổi lên một tầng nước mắt.
Hắn rất nhớ sư phụ mình, là thân nhân thân thuộc nhất của hắn trên thế gian này. Mặc kệ thiện hay ác, là tu hành giả hay phàm nhân, lão nhân đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn kia vẫn là người nhà mà Từ Ngôn kính trọng nhất.
Từ Ngôn trầm mặc, khiến cho Lưu Y Thủ khẽ thở dài một tiếng. Vị Họa thánh này không nhiều lời nữa mà chăm chú vẽ tranh, đầu bút lông di chuyển, một ngọn núi cao lớn xuất hiện trong bức tranh, non xanh trúc biếc, lộ ra một khí thế hùng hồn.
Thiên lao trầm mặc một hồi, Từ Ngôn lâm vào hồi ức của mình, còn Lưu Y Thủ lại đắm chìm trong họa quyển. Hai người không ai quấy rầy nhau, cũng coi như chung đụng hòa hợp. Có điều, khi tên ngục tốt đưa cơm tối vào phòng giam cho Từ Ngôn xong, thì Lưu Y Thủ đã cảm thấy ý cảnh vẽ vời mình đang đắm chìm vào chốc lát đã bị xé tan thành mảnh nhỏ.
Tiếng ăn cơm sì sụp như heo nổi lên, Thiên lao vốn rất yên tĩnh, nhưng Từ Ngôn ăn cơm lại làm Lưu Y Thủ tức giận thiếu chút đã chửi ầm lên.
Bút vẽ vội chệch choạc, suýt vẽ lệch một đoạn cầu Kiều, xém nữa lâm vào cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lưu Y Thủ trốn ở Thiên Lao là vì muốn thanh tịnh để vẽ tranh. Nếu không với địa vị của lão, coi như có vào Hoàng Cung vẽ tranh cũng không ai dám ngăn cản.
“Quỷ chết đói đầu thai à!" Rốt cuộc Lưu Y Thủ nhịn không được, mắng to: “Sơn Hà Đồ của lão phu thiếu chút nữa kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bức họa của lão phu hư mất, ngươi cũng bồi cho tốt đi!”
Vừa mắng, lão giả vừa vỗ cửa nhà lao, bộ dạng phẫn nộ không thôi. Từ Ngôn đầy vô tội nhìn lão, gãi gãi đầu, quay lưng lại, say mê ăn tiếp.
Quay lưng lại ăn thì vẫn cứ là ăn, âm thanh không giảm, mà còn lớn hơn.
Phát hiện đối diện là một tên không biết xấu hổ, Lưu Y Thủ tức giận hừ hừ vài tiếng. Với gia hỏa mặt dày như vậy, lão có tức cũng không làm gì được, đành phải ngừng vẽ tranh, ngồi uống trà.
"Tiểu tử, ngươi ở đây ở bao lâu."
"Một hai tháng, Trình lão gia tử nói vậy."
"Lão gia hỏa kia cố ý đem ngươi ở đối diện ta! Muốn ta đề điểm cho ngươi, nằm mơ!"
“Không cần ngài lão đề điểm, ta sẽ không vẽ tranh.”
“Cái tính vô lại này là ngươi học theo ai a? Ngươi thật sự là đồ đệ Từ Đạo Viễn hả?”
“Không thể giả được. Đúng rồi, ta còn một sư huynh, lão tiên sinh có biết chứ?”
Lúc Từ Ngôn hỏi mấy chuyện này, cơm tối đã bị hắn vét sạch không chừa một hạt. Hắn mới ợ ra một hơi, hỏi: “Nghe nói là Sở Bạch, lai lịch không vừa đâu.”
“Hừ, Trình Dục nói cho ngươi sao, hắn chưa nói Sở Bạch là ai?" Lưu Y Thủ liếc mắt nhìn thiếu niên đối diện, hỏi.
Từ Ngôn lắc đầu, nói: "Chưa nói, có một câu cái gì mà áo bào trắng đẫm máu trở về, thâm cung hoa lan đã không còn ở.”
"Sở Bạch Bào, đã từng nhận qua chỉ điểm của Kiếm Ma, cũng coi là sư huynh của ngươi đi." Lưu Y Thủ thưởng trà, gật đầu nói.
“Sở Bạch Bào? Đến cùng có lai lịch gì?" Từ Ngôn mở to hai mắt nhìn, vô cùng tò mò hỏi một câu.
"Muốn biết sao?" Lưu Y cười mà không phải cười nói ra: "Lão phu không nói cho ngươi."
Một câu lão tặc bị Từ Ngôn mạnh mẽ đè nén xuống. Lão gia hỏa đối diện có tu vi không thấp, có chọc giận lão, bản thân cũng không kiếm được tiện nghi gì.
“Vừa vặn thiếu một đứa đồng tử mài mực. Tiểu tử, giúp lão phu mài mực, Sơn Hà Đồ này của lão phu được hoàn thành, thì sẽ kể cho ngươi nghe một chút về Sở Bạch Bào. Thế nào?” Lưu Y Thủ đặt chén trà xuống, nhìn về phía Từ Ngôn.
“Được nha!” Từ Ngôn cao hứng bừng bừng đáp ứng. Mình cũng dứt khoát đẩy cửa nhà lao bước ra.
Cửa phòng giam hắn cũng không khóa. Căn bản hắn không phải thật sự bị giam giữ, thậm chí ngục tốt cũng được Tả tướng phân phó, nào giám thực sự khóa cửa lại. Cơm đưa đến cũng bốn món mặn, một chén canh, coi như Từ Ngôn thành đại gia, chứ nào có dáng dấp tội tù.
Bước vào phòng giam của lão giả, Từ Ngôn bắt đầu mài mực.
Mực trong nghiên không nhiều lắm. Dưới sự chỉ dẫn của lão giả, Từ Ngôn đổ một ít vụn nhỏ óng ánh màu xám tro có lẫn linh khí từ một cái túi nhỏ, nghiền những mảnh nhỏ này thành phấn vụn mới có thể thành mực nước vẽ tranh. Hơn nữa cũng không cần phải châm nước, vì những mảnh nhỏ như hạt cát này khi nghiền nát lại có vết nước tràn ra ngoài.
Làm trợ thủ cho người ta mà thôi, Từ Ngôn không ngại ngần gì. Hắn ở một bên vừa quan sát loại mực kì dị này, lại vữa nghĩ tới kịch độc trong người mình.
Tính thời gian, khoảng cách từ lần độc phát vừa rồi đã hai ba tháng. Từ Ngôn trốn vào Thiên lao quả là hành động bất đắc dĩ,nếu có thể hỏi thăm tung tích Ngư Vĩ liên trong Thiên lao này, coi như hắn tránh đầu sóng ngọn gió nhưng vẫn gặt hái được thu hoạch.