Sau khi Quán Tước phủ bị đánh rơi xuống tầng thứ hai, chém giết càng hung ác hơn. Nữ nhân trung niên lạnh lùng sử song đao tạo ra âm thanh soàn soạt như gió rít, ánh đao chớp nhoáng bao vây Từ Ngôn vào giữa.
Dính đến tranh đoạt ba thứ hạng đầu, có ai không dám xuất ra lực lượng lớn nhất chứ?
Bởi vì một khi xếp hạng thấp hơn một bậc thì Linh Lung quả được phân phối cũng ít hơn. Do đó, Quán Tước phủ trước tiên định bảo toàn vị trí tại bệ đá thứ hai, sau đó chờ đến khi đợt giao tranh này gần kết thúc sẽ tổ chức tấn công Cửu U giản đang chiếm cứ bệ đá thứ nhất một lần nữa; nếu may mắn đoạt được vị trí đệ nhất thì quá tốt, bằng không, cũng có thể vững vàng nắm giữ chiếc ghế số hai.
Tính toán của nữ nhân trung niên này cơ bản là khá chính xác. Tuy nhiên, nàng lại coi thường đối thủ của mình. Một loạt âm thanh đì đoàng vang lên, từng tảng đá lớn xuất hiện bên trong ánh đao.
Pháp thuật Thổ Thạch thi triển khó mà ngăn cản hai thanh trường đao đã đạt tới cấp độ cực phẩm, nhưng những khối đá kia sau khi bị ánh đao cắt vỡ liền hóa thành từng mảng bụi đất tung tóe. Tận dụng màn bụi mù ấy, Từ Ngôn vội thúc giục linh lực, hào quang lóng lánh sáng lên trên thân pháp khí phi kiếm đánh bật trường đao của đối thủ ra ngoài.
"Hợp lực diệt trừ hắn!"
Nữ nhân trung niên thấy song đao của mình bị đánh bay bèn hoảng sợ, quát lên hô hào đồng môn của mình tập trung tấn công.
Quán Tước phủ chỉ còn lại sáu cao thủ Hư Đan, nghe thấy vậy bèn dồn dập sử dụng chiêu số sở trường của bản thân đánh tới đám bụi mù trước mặt.
Tu vi của nữ nhân trung niên đó cũng không thấp, lại dùng pháp khí cực phẩm. Ả chắc hẳn rằng tên đối thủ phía trước không dễ đối phó nên muốn diệt trừ hắn theo lối đánh được ăn cả, ngã về không.
Không để Quán Tước phủ đánh tan bụi bặm, Từ Ngôn bình tĩnh vẽ ra một chú ấn phức tạp, những tảng đá vỡ vụn kia lập tức ngưng tụ thành hàng nghìn bàn tay bằng đá tỏa ra linh khí Linh khí dao động mạnh mẽ.
Pháp thuật hệ Thổ - Thiên Thạch chưởng được tạo ra chỉ từ những mẩu đá vụn nhưng có uy lực to lớn không kém Phần Sơn hay Lôi Mâu; đó là một trong những pháp thuật mạnh nhất thuộc hệ Thổ mà tu sĩ Hư Đan đủ sức thi triển.
Thiên Thạch chưởng vừa đánh tới đã ép tất cả đối thủ lui đến mép bệ đá.
Đạo phép thuật bất ngờ xuất hiện kia không những có tốc độ rất nhanh lại mang uy lực cực kỳ mạnh mẽ làm phe tu sĩ Quán Tước phủ lúng túng chống đỡ; thừa cơ hội, ba vị trưởng lão khác của Quy Nguyên tông liền xông lên tầng thứ hai.
Lấy bốn địch sáu, đối với trình độ Hư Đan thông thường thì chênh lệch cũng không đáng là bao, huống chi Từ Ngôn từ đầu đến cuối chưa hề ra tay toàn lực.
Sau loạt công kích của Thiên Thạch chưởng, từng bức tường Thủy lao hiện ra giữa hư không giam giữ sáu tu sĩ Hư Đan của Quán Tước phủ vào bên trong. Nữ nhân trung niên hoảng sợ đánh ra một chiêu pháp thuật hệ lửa nhanh chóng phá vỡ tòa thủy lao ấy. Chỉ là khi vừa thoát khỏi, ả đã thấy ngoại trừ bản thân ra thì phe mình chỉ còn lại hai người, ba người khác đã bị các trưởng lão Quy Nguyên tông đánh trọng thương văng ra khỏi bệ đá.
Từ Ngôn có ý định tiêu hao sức lực của đối phương, căn bản không hề ra tay thực sự. Lúc này hắn nhìn về phía nữ nhân trung niên kia, mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, nâng tay vẩy nhẹ.
Hòa trong tiếng gió thét gào, một luồng lốc xoáy xuất hiện từ chưởng pháp của Từ Ngôn bao phủ cả tòa bệ đá bên trong. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy từng ánh lửa hòa cùng sấm sét lóe sáng đi kèm âm thanh pháp khí va chạm lẫn nhau, chẳng ai biết rõ tình hình chiến sự đang diễn tiến thế nào.
Bất luận là dùng màn bụi phủ giăng hay vòi rồng xoay chuyển, mục đích của Từ Ngôn vẫn là lẩn tránh khỏi ánh mắt của bọn Đại yêu kia. Không lâu sau, trải qua ba đạo vòi rồng xuất hiện vừa rồi đã vỡ nát, ba trưởng lão cuối cùng của Quán Tước phủ đành chuốc lấy thất bại, một chết, hai trọng thương. Nữ nhân trung niên kia tổn thương rất nặng, miệng đầy máu tươi lăn dài rơi khỏi bệ đá.
Thế lực Quán Tước phủ thua trận, Quy Nguyên tông chính thức chiếm cứ bệ đá tầng hai, không xa nữa chính là tầng thứ nhất.
Lúc này, từng tia sáng trắng lóe lên từ phía chân trời xa xăm.
Vừa rạng đông, mười thế lực khác nhau đã chiếm cứ mười tòa bệ đá. Theo một vòng mặt trời mọc, cường độ chiến đấu tại các bệ đá tỷ lệ thuận giảm dần rồi dừng lại.
Đánh giết một thời gian dài làm tất cả mọi người đều cạn kiệt sức lực bèn tận dụng thời gian yên tĩnh khôi phục linh khí.
Thứ tự xếp hạng cơ bản đã được xác định, nhưng từ hiện tại đến buổi trưa còn nửa ngày, một trận chiến ác liệt tiếp theo chắc chắn sẽ được nhanh chóng khởi xướng.
Bên dưới cự mộc, từng Đại yêu bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh cho môn hạ của mình nhanh chóng khôi phục để chuẩn bị cho cuộc tử chiến kế tiếp. Duy chỉ có Xích Nguyên là làm ra vẻ thần bí, chẳng hề nôn nóng.
"Lão rùa đen, nhìn ngươi bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ chắc ăn chiếm được đệ nhất à?"
"Hai tên Hư Đan của Cửu U giản không dễ đối phó đâu, nghe đồn là đệ tử do Lục gia đích thân dạy bảo, ngoại hiệu là Lôi Môn Song Sát."
"Vị trí đầu bảng lần này chắc chắn rơi vào tay của Cửu U giản rồi. Tiếc thay cho Linh Lung quả cực phẩm mà! Cứ ăn một viên, lại tiến lên một bước đến cảnh giới Yêu vương nha. Ăn vào mười quả, Đại yêu nhất định thành Yêu vương."
"Gần trăm năm mới ra một quả, muốn có mười quả đúng thật vô cùng khó khăn. Phải liều cả mạng mới tranh được một viên Linh Lung quả, còn mười quả, cuối cùng phải chém giết lẫn nhau thì may ra."
Linh Lung quả giúp gia tăng tuổi thọ trăm năm cho Nhân tộc, bên cạnh đó có tác dụng to lớn đối với Đại yêu, hỗ trợ bọn chúng tìm ra cơ hội đột phá Yêu vương, dù cái cơ hội ấy vô cùng xa vời nhưng lại cực kỳ quý giá.
Bọn Đại yêu bên cạnh Xích Nguyên cùng nhau bàn tán, có e dè, cũng có kẻ không hề sợ sệt. Xích Nguyên định bụng khoác lác một phen nhưng bỗng nhớ tới việc Từ Ngôn chính là Quỷ Diện nên vội vàng ngậm miệng lại, chẳng qua là tủm tỉm cười liên tục, ra vẻ cáo già.
"Xích Nguyên, có tin tức về tên Quỷ Diện vừa phá rối địa bàn của ngươi hay không?"
Một lão già bước đến khi đang trò chuyện, chính là Thương Mộc đến từ Thương Hổ lâm, sau lưng lão là Quỷ Nhãn đang nhìn hầm hầm bằng ánh mắt đen tối.
"Tên Quỷ Diện đó cũng chỉ là hạng tiểu bối không tên tuổi mà thôi. Lão phu điều động hàng loạt đệ tử xuất hiện dọa cho thằng nhãi con đó chạy trối chết, giờ chẳng biết lẩn trốn ở địa phương nào."
Khóe mắt Xích Nguyên giãn nhẹ, nói: "Không chừng tên Quỷ Diện đó lén lút đến Thương Hổ lâm của ngươi làm loạn đó nha, Thương Mộc, ngươi tốt nhất để mắt tới địa bàn của mình đi."
Xích Nguyên từng thấy bộ xương Yêu vương của Từ Ngôn. Lão ta biết chắc chỉ có Thương Hổ lâm mới sở hữu bộ hài cốt có hình dạng như thế. Tình hình hiện nay, thế lực của lão sắp đoạt được đệ nhất, có lý nào lại để Thương Mộc làm lộ tẩy.
So với bọn Đại yêu khác, lão rùa già này có tuổi thọ nhiều hơn hẳn, dù tốc độ chậm chạp nhưng trình độ xảo quyệt thì tuyệt đối không thua kém ai.
"Ngươi thật sự không có tin tức gì về Quỷ Diện sao?" Thương Mộc tiếp tục nghi ngờ chất vấn.
"Dù có hay không thì sao nào, ngươi quan tâm tên Quỷ Diện đó lắm sao?" Xích Nguyên hỏi ngược lại.
"Thằng nhãi Quỷ Diện đó dám trộm đồ của lão phu, nếu ngươi nhìn thấy hắn, tốt hơn hết là thông báo lão phu một tiếng, ta chắc chắn sự đền đáp của ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn." Tiếng thì thầm của Thương Mộc chỉ có lão và Xích Nguyên nghe thấy.
Dù Xích Nguyên hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ dửng dưng, vội vàng đáp ứng.
Trong lúc hai người đang trò chuyện to nhỏ, Lôi Lục đứng từ xa bỗng nhiên quay đầu lại, quét mắt về hướng của Thương Mộc và Xích Nguyên.
"Lão hổ bị mất đồ?" Lôi Lục nhờ vào lực lượng thiên phú của bản thân nên có thể nghe ra hai người đang nói chuyện, âm thầm suy nghĩ: "Đồ vật làm cho lão Thương Mộc coi trọng như thế chỉ có thể là xương hổ Yêu vương mà thôi. Chẳng nhẽ hài cốt Yêu vương của Thương Hổ lâm bị trộm mất sao?"
Thính giác của Lục Nhĩ Lôi Hầu hơn xa các tên Đại yêu khác, phần thiên phú này lại vô cùng bí mật, ngay cả Thương Mộc và Xích Nguyên cũng chẳng hề hay biết.
Lôi Lục giả vờ đang suy nghĩ, cảm thấy hứng thú với kẻ có thể làm cho Thương Hổ lâm phải ăn trái đắng. Chẳng qua dáng vẻ tươi cười của gã trong phút chốc liền chuyển biến thành phẫn nộ.
Biến cố lại xuất hiện trên bệ đá, Cửu U giản vốn dĩ đã đứng vững tại vị trí thứ nhất, sau khi Từ Ngôn xuất hiện, lại bị đánh lui!
Hai vị cao thủ Hư Đan được xưng là Lôi Môn Song Sát giờ trở thành Lôi Môn Khập Khiễng khi đồng thời bị chém đứt một chân. Thừa dịp bọn Đại yêu đang bàn tán và cà khịa lẫn nhau, Từ Ngôn lập tức ra tay với một tốc độ chớp nhoáng. Do Lôi Lục chú ý nghe lén cuộc nói chuyện của Thương Mộc và Xích Nguyên nên gã cũng không nhìn rõ Từ Ngôn ra đòn như thế nào.
Thế cục lập tức biến hóa làm bọn Đại yêu hô hoán inh ỏi; có kẻ thầm vui trong lòng, Lôi Lục kinh ngạc khó hiểu, cũng có người nổi giận bừng bừng nghĩ rằng thế lực của Quy Nguyên tông chiến thắng là do đánh lén vì trong tình huống lấy một chọi hai, ai có thể đánh bại Lôi Môn Song Sát tại vùng đất Thiên Bắc này.
Dù bọn Đại yêu có thảo luận thế nào đi nữa thì phe Cửu U giản chắc chắn phải thất bại, chưa bàn đến vị trí thứ nhất, thậm chí hy vọng đoạt lấy hạng ba cũng vô cùng mong manh.
Ngay khi Lôi Môn Song Sát bị trọng thương, khó mà lật ngược thế cờ, thì các trưởng lão khác của Quy Nguyên tông cũng giết lên từ bệ đá thứ hai; kết quả cuối cùng chiếm vững vị trí đệ nhất.